Mặc dù các phương diện của Phượng Thành đều không được như Bình Thành, nhưng mỏ vàng ở đó lại vô cùng nhiều, chất lượng vàng cũng tốt, tiệm vàng tất nhiên cũng nhiều hơn những nơi khác. Vương Văn Quảng rất có mắt nhìn, anh đi dạo một vòng các tiệm vàng thành phố, cuối cùng cũng tìm ra một cặp vòng tay đẹp, một chiếc vòng cổ nhỏ, bên trên còn treo một mặt dây chuyền hình trái tim đơn giản, mộc mạc nhưng phóng khoáng.
Triệu Trân Trân đương nhiên rất thích những phụ kiện này. Vương Văn Quảng giúp cô đeo vòng cổ lên, cô nhìn bản thân trước gương, vàng vốn dĩ rất thô, nhưng dây chuyền được làm rất tinh tế, không những không hề thô mà còn thêm vẻ duyên dáng và xa hoa.
Cô cười rồi nói: “Văn Quảng, những thứ này về sau đừng mua nữa, mặc dù rất đẹp nhưng em cũng không tiện đeo, mua về cất đi chẳng phải lãng phí hay sao?”
Ánh mắt của Vương Văn Quảng không rời khỏi vợ, anh tiến lên trước ôm lấy cô, nhỏ giọng nói: “Làm sao mà lãng phí được, hơn nữa lúc em đi làm mặc áo len cao cổ, đeo nó vào bên trong không phải là được rồi hay sao?”
Vậy mà anh cũng có thể nghĩ ra, Triệu Trân Trân trong phút chốc không cười nữa, nhưng vẫn gật gật đầu. Cô duỗi tay xoa xoa cằm của chồng. Chắc là đi công tác nên cẩu thả, râu ria mọc ra xồm xoàm cả, nhưng có một cảm giác không nói ra bằng lời, cô hỏi: “Văn Quảng, anh có mệt không? Hay là nghỉ ngơi một lát?”
Vương Văn Quảng ngồi xe lửa cả một ngày mệt rồi, nhưng anh mắc bệnh sạch sẽ, lập tức nói: “Anh đi tắm trước vậy!”
Triệu Trân Trân gật gật đầu nói: “Được, em vào bếp xem có nước nóng không!” Cô vừa nói vừa đẩy chồng ra định ra ngoài, nhưng Vương Văn Quảng lại không nỡ buông ra, ngược lại còn ôm chặt hơn, hôn lên trán cô mấy cái liền mới thả cô đi.
Đường Đường uống sữa xong được Tần Chiêu Đệ đưa lên phòng Kiến Minh ở tầng hai chơi, phòng của cậu nhóc rất rộng rãi. Theo yêu cầu cầu của Kiến Minh, Triệu Trân Trân mua một tấm thảm rất lớn ở tiệm bách hóa, ngày nào sau khi Vương Kiến Minh làm xong bài tập cũng thích ngồi trên thảm chơi. Bây giờ cậu nhóc đã không còn hứng thú với rubic nữa, gần đây lại đắm mình trong đồ chơi tự làm, thế nên mới xin Triệu Trân Trân ít tiền. Vương Văn Quảng làm cho cậu nhóc một chiếc động cơ điện loại nhỏ, cả ngày cậu nhóc chỉ nghiên cứu làm cách nào lợi dụng động cơ đó để làm ra một thứ gì đấy thú vị.
Đường Đường rất thích chơi với anh trai Kiến Minh, bởi vì ở đây có rất nhiều đồ chơi mới mẻ kỳ lạ.
Vương Kiến Minh nhíu mày, trong tay cầm búp bê được làm từ gỗ và tấm sắt. Làm thế nào để món đồ chơi hình người này được động cơ điều khiển mà đi được là vấn đề mà mấy hôm nay cậu nhóc luôn nghĩ ngợi, đã hai ngày trôi qua rồi nhưng tạm thời vẫn chưa tìm ra đáp án.
Đường Đường bò trên tấm thảm chơi với rubic, cô bé còn quá nhỏ không biết phải chơi như thế nào nên cứ xoay lộn xộn. Cô bé quay một cái, màu trên rubic lại cũng thay đổi theo khiến cô bé rất vui, mỗi lần quay đều thích thú mà hét lên một tiếng.
Kiến Minh bình thường rất thích em gái nhưng bây giờ cậu nhóc thấy hơi phiền, không chịu được mà trừng mắt với cô bé nói: “Đường Đường! Anh đang nghĩ vấn đề quan trọng, em có thể yên lặng một tí không?”
Đường Đường đang chơi rất vui vẻ, hơn nữa trước giờ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của anh tư, cô bé không yên lặng được mà bĩu môi khóc to lên.
Tần Chiêu Đệ ôm cô bé lên nói: “Đường Đường, chúng ta xuống lầu đi, xem mẹ con đang làm món gì cho con ăn nhé!”
Đường Đường bây giờ không nói được nhiều nhưng có thể nghe hiểu được, vừa nghe đến đồ ăn ngon thì cô bé chớp chớp lông mi còn đẫm lệ, lập tức ngừng khóc.
Lúc đó Vương Văn Quảng đã tắm xong rồi, lúc này cuối cùng cũng nghĩ đến con gái, anh hỏi: “Trân Trân, Đường Đường đâu rồi?”
Triệu Trân Trân còn chưa trả lời thì Tần Chiêu Đệ đã bế Đường Đường xuống lầu. Đường Đường nhìn thấy cha thì lập tức dang rộng hai tay gọi: “Cha.”