Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 886 - Chương 886:

Chương 886:

Vừa nghĩ đến đống rượu mà anh ta bán với giá rẻ, Triệu Truyền Hà lại cảm thấy xót. Không còn cách nào khác, cuối cùng anh ta vẫn tốn một tệ rưỡi mua rượu từ chỗ anh trai mình. Triệu Truyền Sơn bây giờ cứ hai tháng lại nấu rượu một lần để cung cấp cho anh ta bán.

Chẳng lẽ lại muốn tăng giá sao?

“Truyền Hà đến rồi à, ngồi đi!” Triệu Truyền Sơn vừa thấy em trai đi vào đã vô cùng nhiệt tình. Triệu Truyền Hải không nói lời nào nhưng cũng lấy ghế cho anh ta.

Triệu Truyền Hà ngồi xuống, có hơi mất kiên nhẫn hỏi: “Cha, cha tìm con có chuyện gì thế?”

Ông Triệu trước kia thích nhất là con út, nhưng thấy con út hơn ba mươi tuổi vẫn chưa có tương lai gì thì tình cảm lại chuyển sang cho Hậu Lễ với Hậu Tân. Hậu Lễ không ở nhà, Hậu Tân trở thành vị trí số một trong lòng ông ta rồi. Ông ta gõ gõ cây gậy rồi nói: “Truyền Hà, một mình con đến Bình Thành bán rượu, đến cả một người phụ giúp cũng không có. Sau này để Hậu Tân đi theo con đi, dù sao bây giờ việc cũng nhàn, ở nhà cũng chẳng có gì để làm.”

Triệu Truyền Hà không muốn đưa cháu theo. Người trong thôn lúc đầu không mặn mà gì việc anh ta bán rượu. Nhưng thấy anh ta bán được nửa năm rồi, thực sự kiếm được tiền nên cũng đến hỏi han, nhưng dù người ta có ngon ngọt cỡ nào thì anh ta đều không tiết lộ nửa lời.

Người xưa đã nói dạy được trò giỏi thì sư phụ chết đói, huống hồ anh ta bán rượu cũng chẳng có tí kỹ thuật gì, tất cả đều là nhờ chất lượng rượu tốt.

Triệu Truyền Sơn thấy được anh ta không vui, cười nói: “Truyền Hà, người khác thì không biết nhưng anh biết, Bình Thành có hai cái chợ cực kỳ lớn, phía Tây có chợ nông nghiệp, chú đến chỗ đó bán rượu có đúng không?”

Triệu Truyền Hà liếc anh trai, nếu anh ta không đồng ý, có lẽ Triệu Truyền Sơn và Triệu Hậu Tân cũng sẽ tìm đến chợ ngoại ô phía Tây. Vậy thì chẳng bằng để anh ta tự tìm cho mình người trợ giúp, anh ta cười nói: “Anh, vậy được thôi, cứ để Hậu Tân đi với em đi. Ngày mai dậy sớm, sáu giờ đến chỗ em đi! Không có chuyện gì nữa thì em đi trước đây!”

Thôn họ Triệu nhà nhà đều nấu rượu, có người thấy Triệu Truyền Hà bán rượu kiếm được tiền cũng học theo bắt đầu bán rượu. Bình Thành quá xa không đi được nên bán rượu ở công xã, không ngờ nguồn tiêu thụ cũng rất được, đặc biệt là mấy người nhà nước rất thích uống rượu của bọn họ.

Hiệu trưởng Dương ở trường tiểu học nông trường rất thích loại rượu ngũ cốc này. Bây giờ tình hình ở trường về cơ bản đã ổn định, mặc dù giáo viên trước kia đã đi hết rồi nhưng chính quyền huyện vẫn coi trọng trường của bọn họ, nên nghĩ cách điều thêm nhiều giáo viên đến. Mặc dù trình độ giáo viên mới không bằng được với đợt cũ, nhưng qua một đoạn thời gian điều chỉnh cũng coi như tạm được. Về nguồn học sinh thì không có vấn đề gì, bây giờ nông trường Thanh Hòa điều đến rất nhiều xã viên của huyện Huệ An. Theo quy định, con cái của bọn họ chỉ có thể học ở tiểu học nông trường, hơn nữa vì bọn họ không phải là tội phạm cải tạo nên còn phải nộp học phí nữa.

Bây giờ số lượng học sinh theo học đã nhiều hơn trước rất nhiều.

Với điều kiện của Miêu Lan Lan thì trước kia không thể được hạng cao, nhưng bây giờ hoàn toàn khác rồi. Bây giờ cả trường chỉ có mỗi cô ta là tốt nghiệp hệ chính quy, hơn nữa kinh nghiệm dạy học phong phú, còn từng dạy cấp cấp 3. Thế nên mặc dù cô ta vừa được điều đến đã thay người ta trở thành chủ nhiệm của lớp sáu.

Miêu Lan Lan tìm được tự tin và sự tôn trọng to lớn ở đây.

Ở đây, không ai biết quá khứ của cô ta, hoặc có biết thì ví dụ như hiệu trưởng Dương, nhưng trước nay ông ta đều không vì việc này mà phân biệt đối xử với cô ta. Thế nên mặc dù điều kiện của trường rất khó khăn, đặc biệt là vào đông không có máy sưởi, trong phòng có thể dùng bếp than cũng coi như là được rồi, nhưng cô ta ngày nào cũng rất vui vẻ.

Quý Đông hay viết thư cho cô ta, lúc đầu là hai tuần một bức thư, sau đó thì mỗi tuần một bức, về sau thì hai, ba ngày gửi một bức.

Bình Luận (0)
Comment