Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 887 - Chương 887:

Chương 887:

Thư Miêu Lan Lan hồi đáp không nhiều nhưng sẽ đọc cẩn thận mỗi một bức thư mà anh ta gửi.

Quý Đông không chỉ viết thư cho cô ta mà thi thoảng còn gửi ít đồ nữa, thông thường thì không phải đồ gì đáng tiền. Ví dụ trời lạnh rồi, lần này anh ta gửi một đôi găng tay thì lần tới sẽ gửi cái mũ.

Trong những ngày có tuyết, cô ta đeo găng tay với đội mũ mà Quý Đông tặng đi dạy, cảm thấy vô cùng ấm áp.

Ngày 20 tháng 12 là ngày thứ hai sau đông chí, thời tiết lạnh lẽo khác thường, trời vừa rạng sáng tuyết đã bắt đầu bay bay. Hôm nay vừa vặn là chủ nhật, nhưng Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân dậy từ rất sớm. Trước tiên hai người cẩn thận quét dọn hết trên lầu dưới lầu, sau đó treo mấy dây ruy băng được mua trước đó lên. Triệu Trân Trân còn cố ý đặt hai chậu hoa mai ở bên cửa, Vương Văn Quảng mua rất nhiều bóng bay, đang loay hoay thổi từng cái một.

Nhìn dáng vẻ chồng đang phồng má lên, Triệu Trân Trân cảm thấy rất buồn cười.

“Văn Quảng, anh thổi được không đó?”

Vương Văn Quảng không vui liếc nhìn cô một cái, lấy hơi thổi bóng bay thật to rồi dùng dây thun buộc lại mới thèm phản bác: “Trân Trân, lúc trước trường chúng ta kiểm tra thể chất khi khám đến lượt anh em đoán xem bác sĩ nói gì? Anh ta nói, mặc dù anh đã hơn bốn mươi rồi nhưng sức thở này, tim này, đến người ba mươi tuổi cũng không sánh bằng!”

Triệu Trân Trân lại cười nói: “Vậy thì anh thật cừ, nhưng bóng bay quá nhiều, em đi gọi Đại Bảo, Nhị Bảo đến giúp!”

Thực ra Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc đều đã dậy rồi, không biết bắt đầu từ khi nào hai anh em này lại thích cạnh tranh với nhau. Từ sau khi Triệu Trân Trân nói, mặc dù họ không còn thức khuya nữa nhưng buổi sáng dậy ngày càng sớm. Lúc đầu là sáu giờ sau đó là năm rưỡi, bây giờ khoảng năm giờ mười lăm đã dậy. Sau khi rửa mặt xong vẫn chưa đến năm rưỡi, dậy rồi mỗi người chiếm một cái bàn vùi đầu vào làm bài tập, chưa tới sáu giờ bốn mươi sẽ không xuống lầu.

“Đại Bảo Nhị Bảo, hôm nay là sinh nhật của em gái các con, đừng học nữa, xuống đây giúp mẹ đi!”

Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc gật đầu, đặt bút xuống theo mẹ xuống lầu.

Thực ra hai nhóc đã biết chuyện này từ lâu, cũng vì lý do này mà đặc biệt chuẩn bị quà rồi.

Có Kiến Dân và Kiến Quốc giúp đỡ tốc độ ngay lập tức nhanh lơn, chẳng mấy chốc khoảng trống phía trên trần phòng khách đã tràn ngập những quả bóng bay nhiều màu sắc, trên nền những dải ruy băng và ánh đèn trở nên vô cùng đẹp mắt.

Triệu Trân Trân tỏ vẻ đặc biệt hài lòng, thính giác của cô rất tốt, hình như lờ mờ nghe được giọng của con gái nên chạy vào phòng ngủ nhìn thử, đúng là Đường Đường đã dậy rồi. Lò sưởi trong nhà vẫn đang cháy mạnh, cô bé đã đạp rớt cái chăn trên người từ lâu, làm lộ ra bàn chân nhỏ trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ hồng.

Vốn dĩ hai bàn tay bé nhỏ của cô bé đang cố gắng nắm lấy lan can, muốn tự mình ngồi dậy, thấy mẹ đi vào cô bé lập tức từ bỏ nỗ lực, ngược lại duỗi hai tay ra, bi bô giọng sữa: “Mẹ mẹ, bế bế!”

Triệu Trân Trân mỉm cười bước lên bế con gái lên, cơ thể nhỏ bé ấm nóng của cô bé làm tim cô cảm thấy ấm áp, cô cúi đầu hôn con gái hỏi: “Đường Đường đói rồi phải không nào?”

Đường Đường nằm trong vòng tay của mẹ cố gắng gật đầu nói: “Đói!”

Triệu Trân Trân bế con gái xuống lầu, khi thấy trong phòng khách có nhiều bóng bay như vậy Đường Đường vừa ngạc nhiên vừa thích thú, đôi mắt to tròn của cô bé mở to ra nhìn chằm chằm vào dòng chữ to trên tường. Triệu Trân Trân đặt cô bé xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em đi tới, chỉ vào hàng chữ được làm bằng giấy màu và nói: “Đường ~ Đường ~ Sinh ~ Nhật ~ Vui ~ Vẻ!”

Đường Đường mở to đôi mắt đen láy, tựa như nghe hiểu.

Sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong đã là bảy rưỡi.

“Trợ lý Triệu, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta ăn cơm thôi!”

Triệu Trân Trân cười với cô ấy nói: “Được, tôi sẽ đi xem thử Tam Bảo, Tứ Bảo đã dậy chưa!”

Bình Luận (0)
Comment