Bình thường Vương Kiến Xương đều ở trường học cuối tuần mới về nhà, trưa thứ bảy khi vừa trở về nhà thằng nhóc ăn một bữa no nê sau đó chạy lên lầu đánh một giấc. Thường ngủ đến ba giờ mới dậy, sau khi dậy thì hoàn thành bài tập văn hóa ở trường đến khoảng năm sáu giờ. Ăn xong cơm tối, thằng nhóc cùng Kiến Minh chơi với em gái Đường Đường một lúc mới thong thả lên lầu, đến phòng sách nhỏ luyện bài tập chuyên ngành. Nhưng thời gian vẽ tranh không quá lâu, thường kết thúc vào lúc tám hoặc chín giờ.
Kiến Dân và Kiến Quốc thì chưa đến mười một giờ sẽ không lên giường đi ngủ, Kiến Xương và Kiến Minh thì ngược lại, hai đứa thường tới chín giờ đã tắm mặt xong leo lên giường đi ngủ rồi. Giường của hai đứa kê ở cạnh nhau, đôi khi sẽ trò chuyện vài câu, nhưng cũng không nói nhiều. Tình hình chung là Kiến Minh yên lặng nằm trong chăn suy nghĩ, còn Kiến Xương thì cầm truyện tranh đọc vô cùng thích thú, mãi một lúc lâu mới lật một trang.
Buổi tối Kiến Xương, Kiến Minh ngủ sớm nhưng buổi sáng dậy rất muộn. Kiến Xương không có ở nhà, bình thường sáu giờ năm mươi Kiến Minh mới dậy. Kiến Xương có ở nhà, hai anh em đua nhau ngủ xem ai ngủ nhiều hơn, thường đến hơn bảy giờ vẫn không chịu dậy. Có lúc Kiến Minh thật sự ngủ không được nữa, cậu nhóc nhảy xuống giường mở tủ của mình ra lấy rất nhiều đồ chơi đem lên trên giường chơi, như vậy thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn rất nhiều.
Hôm nay cũng vậy, tối hôm qua mới tám rưỡi Kiến Minh đã ngủ rồi, sáu rưỡi sáng đã tỉnh dậy nhưng nhìn thấy anh ba ở giường bên cạnh đang ngủ ngon lành, lại nghĩ đến lời mẹ đã từng nói, bọn họ đang trong giai đoạn phát triển nếu ngủ không đủ giấc sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến chiều cao.
Nói cách khác, ngủ càng lâu thì càng cao.
Đối với vấn đề chiều cao này, Kiến Minh vô cùng có cảm giác nguy cơ. Cậu nhóc đuổi không kịp anh cả anh hai rồi, vài năm trước anh ba cũng không cao hơn cậu nhóc bao nhiêu. Nhưng mấy năm nay, hay nói chính xác là năm rồi anh ba đột nhiên cao hơn rất nhiều, năm nay anh ba mười hai tuổi còn cậu nhóc chín tuổi, chênh lệch chiều cao đã hơn một cái đầu rồi!
Kiến Minh nằm trên giường lật qua lật lại như cái bánh rán, thật sự ngủ không được nữa. Cậu nhóc liếc nhìn anh ba đang ngủ say rồi rón rén ra khỏi giường. Sau khi rửa mặt sạch sẽ thì lấy một quyển bài tập từ trong bàn ra, trong đó có bài tập về nhà ngày hôm qua cô Lý Mẫn Tuệ giao.
Khi Triệu Trân Trân gõ cửa bước vào, Kiến Minh chỉ còn một đề cuối cùng, Kiến Xương cũng đã mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
“Tư Bảo, mẹ đã nói với con mấy lần rồi, không được nằm trên giường làm bài! Như vậy không tốt cho mắt, hoặc là con ngồi lên bàn làm bài, còn không muốn dậy thì ngủ thêm một lát nữa!”
Tư Bảo nhanh chóng xem lại câu hỏi, quẹt quẹt vài nét bút giải xong bài tập mới cười nói: “Mẹ, con biết rồi, con đảm bảo đây là lần cuối cùng!” Trong lòng cạu nhóc thầm tính, cùng lắm dậy không nổi thì ngủ thêm một lát. Không thì học những nội dung bài ngữ văn hoặc lịch sử cần ghi nhớ, chỉ cần không làm bài tập là được.
Kiến Xương lười biếng vươn vai, ở nhà quá thoải mái, trong nhà ấm áp như mùa xuân, thằng nhóc hận không thể nằm trên giường cả ngày!
“Tam Bảo con nhanh lên đi, hôm nay dì Tần của con nấu bữa sáng rất phong phú, có bánh hành chiên con thích ăn cùng cháo bát bảo, còn có một đĩa lớn gà luộc chặt nhỏ, nếu con xuống muộn có khi không còn mà ăn!”
Vương Kiến Xương thích ăn gà luộc chặt nhỏ, thịt gà tươi ngon mềm quét dầu ớt, không hề thấy ngán, buổi sáng ăn món này hoàn toàn không vấn đề. Ở trường thằng nhóc nào được ăn bữa sáng ngon như vậy, nghĩ đến sáng mai phải trở lại trường học rồi, Kiến Xương đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, mặc đồ ngủ xỏ dép lê chạy ra ngoài rửa mặt.
Triệu Trân Trân mỉm cười, đi xuống lầu trước với Kiến Minh.
Thật ra Tần Chiêu Đệ không chỉ làm bánh chiên hành, cháo bát bảo, gà luộc chặt nhỏ mà còn làm một đĩa bánh rán lớn.