Nguyên quán của chị ấy ở Đông Bắc, ở đó bánh rán là bữa sáng phổ biến nhất của họ. Được làm từ gạo nếp và bột mì, bên trong là nhân đậu. Bỏ vào chảo dầu rán chín, vừa gắp ra khỏi nồi ăn khi còn nóng, cắn một cái vừa thơm vừa dẻo vừa ngọt vừa dính dính răng, so với các quán bên ngoài pha thêm bột và đường thì ngon hơn nhiều.
Bánh rán không chỉ rất được trẻ em yêu thích mà Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân cũng rất thích ăn.
Vừa dọn cơm xong, mọi người ngồi xuống còn chưa kịp động đũa. Kiến Xương mang đầu tóc bù xù từ lầu hai lao xuống, nhìn thấy tất cả đều chưa ăn, thằng nhóc mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Đường Đường rất thích anh ba, cô bé ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế cao của mình, mỉm cười với Kiến Xương, dùng ngón tay nhỏ chỉ vào vị trí bên cạnh mình.
Vương Văn Quảng nhíu mày định nói chuyện, Triệu Trân Trân đã cười nói: “Các con, mẹ đã chuẩn bị quần áo mới cho các con, để trong tủ quần áo rồi, đợi lát nữa ăn sáng xong rồi thay nhé?”
Bốn anh em đồng thanh dạ.
Sau khi ăn xong, Vương Văn Quảng dẫn Kiến Dân và Kiến Quốc lôi ra một bàn ăn và một vài chiếc ghế từ trong phòng chứa đồ rồi đặt cạnh bàn ăn trong nhà, sau đó phủ một chiếc khăn trải bàn sạch sẽ.
Thực ra lần này sinh nhật của Đường Đường bọn họ mời không nhiều khách, vì tránh ảnh hưởng không cần thiết nên Triệu Trân Trân không mời ai là đồng nghiệp trong thị chính. Nhưng không biết phó thị trưởng Trương nghe ai nói, tỏ ý nhất định phải đến.
Triệu Trân Trân chỉ mời bốn người, Lưu Đức Minh, chị Quách, Ngô Thanh Phương và Thẩm Lỵ Lỵ. Nhưng có lẽ ngoài Lưu Đức Minh, ba người còn lại đều sẽ đi cả gia đình.
Vương Văn Quảng cũng mời không nhiều người, hiệu phó Lương, hiệu trưởng Hà, hiệu phó Ngô và một mình Hồ Lợi Nông. Ngoài ra, có cả ông bà nội của bọn trẻ và gia đình Vương Văn Mỹ.
Triệu Trân Trân đang chỉ cho bọn trẻ đặt bộ đồ ăn và trái cây lên bàn, Vương Giá Hiên và Tào Lệ Quyên đã đến bằng xe điện. Hai vợ chồng già ăn mặc rất long trọng, Vương Giá Hiên mặc một bộ đồ Trung Sơn bên trong, bên ngoài khoác chiếc áo khoác vải nỉ màu đen. Còn Tào Lệ Quyên mặc áo lông cừu đen thêu hoa văn bên trong, khoác áo ba đờ xuy vải nỉ màu đỏ bên trong, tóc được chải gọn không chút rối, tai đeo hoa tai ngọc bích.
Bà ta tươi cười rạng rỡ đi vào, nhìn xung quanh rồi cười nói: “Ây chà, Trân Trân, các con trang trí thật đẹp! Đường Đường thật là may mắn, bốn anh trai của nó đã lớn như vậy còn chưa được tổ chức sinh nhật long trọng đến thế đâu!”
Triệu Trân Trân mỉm cười với bà ta coi như trả lời.
Tào Lệ Quyên đi lên phía trước cầm lấy giỏ trái cây trong tay cô, nhỏ giọng nói: “Trân Trân! Mẹ nghe Văn Quảng nói hình như phó thị trưởng Trương cũng muốn tới phải không, ở đây có mẹ rồi, con mau đi sửa soạn thay quần áo đi!”
Bình thường đi làm Triệu Trân Trân ăn mặc rất giản dị, ở nhà lại càng giản dị, bình thường chỉ mặc quần áo cũ, Vương Văn Quảng thực sự không thể nhìn nổi. Hơn nữa bây giờ và trước đây không giống nhau, anh nhân cơ hội đi Thượng Hải công tác mua cho Triệu Trân Trân hai bộ quần áo mặc ở nhà rất đẹp, nhưng sáng sớm hôm nay dọn dẹp vệ sinh, cô sợ bẩn không nỡ mặc nên tìm một chiếc áo khoác ngắn màu xanh khoác lên.
Triệu Trân Trân lại cười nói: “Dạ.”
Thật ra cô đã sớm chuẩn bị quần áo để mặc cho hôm nay, là hàng mẫu Lưu Đức Minh vừa gửi đến cách đây không lâu, theo anh ta nói thì đây là quần áo mùa xuân năm sau xưởng sẽ tung ra thị trường. Đó là một bộ quần áo màu tím, áo trên là áo vest Lê-nin đã được cải tiến. Quần cũng sử dụng chất liệu vải nỉ có chất lượng tương tự, ống quần hơi rộng nhưng sau khi mặc vào trông rất có thần thái và sắc sảo, đồng thời cũng đặc biệt nữ tính.
Lúc cô mặc thử lần đầu tiên, Vương Văn Quảng cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Triệu Trân Trân thay quần áo, sửa lại mái tóc rồi quay trở lại phòng khách.
“Văn Quảng, tuyết đã ngừng rơi rồi, anh dẫn Đại Bảo Nhị Bảo đi quét tuyết trong sân với ngoài ngõ nhỏ đi, nếu không đi đường rất dễ trượt ngã!”