Lúc đầu khu nhà ở đại học Bình Thành được xây dựng, nơi này tuy nhỏ nhưng lại phải xây dựng quá nhiều ngôi nhà, ngoại trừ chừa chỗ cho quảng trường nhỏ và đường hành lang. Khoảng cách giữa hai dãy nhà thường rất nhỏ nên ngõ vào nhà bọn họ rất hẹp, xe jeep hoàn toàn không thể đi vào.
Lúc này Vương Văn Quảng đang ngồi trên ghế nói chuyện với Vương Giá Hiên, anh vội đáp lời: “Được, anh đi đây, Đại Bảo Nhị Bảo mau đến đây giúp cha nào!”
Cô quay người định đi, Vương Giá Hiên cười với con dâu, ông ta chỉ vào chiếc ghế bên cạnh nói: “Trân Trân con ngồi đi, cha cũng đang định nói chuyện với con!”
Triệu Trân Trân ngồi xuống hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Vương Giá Hiên cười ha ha nói: “Trân Trân, sách lần trước cha đưa con đã đọc hết chưa?”
Triệu Trân Trân sửng sốt nói: “Thời gian này con quá bận rộn, nên mới chỉ đọc một cuốn.”
Tuy rằng bản thân Vương Giá Hiên chỉ làm đến hiệu phó đại học, nhưng dù sao tổ tiên nhà họ Vương cũng không phải gia tộc bình thường. Tuy di vật của tổ tông truyền lại đã cạn kiệt từ lâu nhưng vẫn để lại rất nhiều thư tàng, có rất nhiều cuốn là phiên bản hiếm trên thị trường, trong số đó có rất nhiều sách lịch sử.
Mặc dù ông ta nghe con trai nói Triệu Trân Trân đã tự học và hoàn thành tất cả chương trình trung học, hơn nữa ban đêm cô còn học lớp tại chức. Nhưng Vương Giá Hiên luôn lo lắng rằng lượng kiến thức của cô không đủ, nên cách một khoảng thời gian lại gửi một vài cuốn sách tới.
Vương Giá Hiên gật đầu nói: “Công việc của con nhất định rất bận rộn, nhưng dù bận rộn cũng đừng quên nâng cao bản thân, như vậy con đường sẽ càng ngày càng rộng mở!”
Triệu Trân Trân tùy tiện gật đầu, có lệ nói: “Con đi xem Văn Quảng dọn dẹp như thế nào rồi!”
Triệu Trân Trân khoác một chiếc áo khoác dày bên ngoài rồi bước ra khỏi nhà. Ba cha con dọn rất nhanh, tuyết trong sân đã được dọn sạch, tuyết trong ngõ cũng đã dọn được một nửa. Ở một góc khác trong ngõ nhỏ thầy Lâm đang cầm cái xẻng xúc tuyết cực nhanh.
Vương Văn Quảng sợ vợ bị lạnh, anh xua tay nói: “Trân Trân em mau về đi, lát nữa là xong rồi!”
Triệu Trân Trân mỉm cười.
Chín rưỡi sáng, vị khách đầu tiên đến nhà, ai cũng không ngờ lại là phó thị trưởng Trương. Anh ta không đến một mình, phía sau còn có một cán bộ, cán bộ này mang theo một hộp quà lớn.
“Phó thị trưởng Trương mau ngồi đi, tôi rót cho anh chén trà, chỉ có điều nhà chúng tôi không có trà ngon đâu đấy!”
Mặc dù Triệu Trân Trân và Trương Thanh Tùng không có quan hệ cá nhân, nhưng quan hệ cấp trên cấp dưới nhiều năm nên đã rất quen thuộc với nhau, cũng không cần quá khách sáo.
Trương Thanh Tùng cười ha ha, không hề để tâm.
Từ sớm Đường Đường đã được thay một chiếc váy vải dạ nhỏ màu hồng, đi giày da cùng màu, mái tóc khó khăn lắm mới có thể chải gọn còn thắt một chiếc nơ lụa xinh đẹp, trông như một cô công chúa nhỏ. Thấy người khác đều rất bận rộn, cô bé cũng không chịu để cho Tần Chiêu Đệ ôm mà tự đứng trên sàn phòng khách, dừng sức ngửa đầu lên, rất nghiêm túc đếm bóng bay. Bởi vì cô bé chỉ có thể đếm đến hai mươi, cho nên mỗi lần đều đếm không hết, không cách nào khác chỉ có thể đếm lại. Cô bé nghiêng cái đầu nhỏ không ngừng đi qua đi lại trong phòng khách, trông dáng vẻ cũng vô cùng bận rộn.
Nhưng lúc này cô bé cũng để ý thấy trong nhà có một ông chú lạ lạ đến, ông chú này trông khá hợp mắt, nhất là khi cười cũng có chút ưa nhìn.
“Đường Đường, lại đây, chú có quà tặng cho con này!” Người chú lạ mặt chợt vẫy tay với cô bé.
Đường Đường lo lắng nhìn mẹ, thấy Triệu Trân Trân gật đầu mỉm cười, cô bé mới vui vẻ bước tới.
“Chào chú ạ!”
Trương Thanh Tùng xoa đầu cô bé rồi đưa hộp quà cho cô bé.
Phó thị trưởng Trương không ở lại ăn trưa mà chỉ ngồi lại hơn một tiếng rồi rời đi.
Sau khi tất cả các khách mời rời đi đã là ba giờ chiều. Nhờ có thầy Lâm, Hồ Lợi Nông và chị Quách, chẳng mấy chốc phòng khách đã được khôi phục lại như ban đầu.
Thứ hai đi làm, Triệu Trân Trân mang bánh sinh nhật đến đơn vị, còn cố ý gửi một phần cho phó thị trưởng Trương.
“Tiểu Triệu, hôm nay xong việc cô chuẩn bị đi, ngày mai xuất phát đến Bắc Kinh họp!”