Trước đây Triệu Trân Trân đã từng viết báo cáo về khoán sản lượng cho các hộ gia đình ở nông thôn, thị trưởng Trương đã ngay lập tức báo cáo lên tỉnh. Sau khi Trần Hữu Tùng trở thành phó chủ tịch tỉnh, những việc cần xử lý càng nhiều hơn, còn bận rộn hơn lúc trước ở Bình Thành. Nhưng anh ta rất coi trọng báo cáo này, vì nó đã được thông báo trong các cuộc họp liên quan cấp tỉnh rồi.
Có nhiều người phản đối nhưng số người ủng hộ nhiều hơn.
Quy chế của đội sản xuất tập thể hiện nay không phải đã được hình thành ngay từ đầu, mà lần đầu tiên ra đời và phát triển từ một thôn ở tỉnh Hà Nam, sau đó nhanh chóng lan rộng khắp nơi. Tất nhiên cách lao động này có những ưu điểm nhất định nhưng dựa theo tình hình những năm gần đây, sự tích cực của xã viên trong lao động không cao, năng suất cây trồng cũng rất thấp, nhiều nơi còn chưa giải quyết được các vấn đề cơ bản nhất như ăn no mặc ấm.
Những năm gần đây, năm nào Bình Thành cũng được mùa bội thu, nhưng đây là trường hợp đặc biệt, trong phạm vi cả nước cũng không tìm thấy mấy nơi như vậy.
Vì vậy, vấn đề cơm ăn, áo mặc vẫn là vấn đề cấp bách nhất cần giải quyết.
“Phó thị trưởng Trương, vé tàu đặt xong rồi phải không?”
Trương Thanh Tùng gật đầu nói: “Là chuyến tàu chiều ngày mai, sáng hôm sau sẽ đến nơi, sau khi đến cùng ngày chúng ta sẽ nhận được quy trình của cuộc họp. Nhưng chủ đề đại khái là những gì chúng ta đã thảo luận trước đó rồi, ban thư ký ra bản thảo chưa? Cô đọc qua rồi chứ?”
Triệu Trân Trân trả lời: “Tôi đã đọc rồi, không có thiếu sót gì, số liệu cũng rất chi tiết!”
Trương Thanh Tùng hài lòng gật đầu.
Anh ta khác với Trần Hữu Tùng, nếu Trần Hữu Tùng có thời gian thì bản thảo anh ta tự viết ra tuyệt đối có trình độ không kém ban thư ký, hơn nữa rất nhiều lần anh ta có thể phát biểu không cần bản thảo. Năng lực làm việc của thị trưởng Trương rất mạnh, kỹ năng phát biểu cũng đạt trình độ tạm ổn, nhưng nếu là bản thảo bài phát biểu trong cuộc họp lớn thì anh ta chưa thể tự viết, càng không thể phát biểu không cần bản thảo.
Chạng vạng tối Triệu Trân Trân đi làm về, Vương Văn Quảng đã về nhà từ sớm, anh đang thi bò trên thảm với Đường Đường, Tần Chiêu Đệ ở bên cạnh làm trọng tài. Sau một tiếng hô bắt đầu, hai cha con đều bò nhanh về phía trước, tốc độ của Vương Văn Quảng thực sự không bằng Đường Đường, nhưng cơ thể Đường Đường quá ngắn, tốc độ bò của cô bé có nhanh hơn nữa nhưng khoảng cách vài bước không thể đuổi kịp một lần bò về phía trước của cha mình, vì vậy cô bé đã thua liên tiếp ba lần.
Cô gái nhỏ có chút buồn bực, thấy mẹ trở về lập tức từ dưới đất đứng dậy không chịu chơi với cha nữa.
Cô bé vừa gọi mẹ vừa dang rộng đôi tay nhỏ bé chạy đến.
Mấy ngày trước sàn gỗ mới được đánh bóng, Triệu Trân Trân sợ cô bé chạy quá nhanh sẽ ngã, vội vàng chạy tới bế cô bé lên, hỏi: “Buổi trưa Đường Đường ăn gì nào?”
Đường Đường nghiêng đầu nhớ lại: “Cơm, trứng!”
Tần Chiêu Đệ bổ sung: “Trợ lý Triệu, buổi trưa tôi nấu cho Đường Đường một quả trứng chần, cà rốt nghiền nhuyễn với cháo!”
Triệu Trân Trân gật gật đầu.
Lúc này Vương Văn Quảng vẫn đang ngồi trên thảm, vẫy tay với con gái: “Đường Đường, con có muốn thắng cha không?”
Đường Đường vô cùng dứt khoát lắc đầu, ngẩng mặt nhìn Triệu Trân Trân: “Mẹ, đói!”
Vương Văn Quảng vẫn còn chút chưa đã ghiền, gần đây anh thích chơi với con gái nhỏ sau giờ làm việc. Không biết vì sao anh luôn cảm thấy Đường Đường dễ thương hơn nhiều so với bốn đứa con trai khi còn nhỏ, bình thường cô bé không ồn ào cũng không khóc, tùy ý chơi một trò chơi là đã rất hạnh phúc rồi.
Anh nói với vợ: “Trân Trân, anh nấu cơm tối rồi, có món gà xào cay em thích nhất. Đợi Đại Bảo, Nhị Bảo đi học về là có thể bắt đầu ăn rồi, nếu Đường Đường đói thì để con bé ăn trước!”
Tần Chiêu Đệ bưng một bát gan lợn hấp nhỏ ra, cẩn thận dùng thìa tán nhuyễn, Triệu Trân Trân cầm lấy đút cho con gái từng miếng một.
Không thể không nói, Đường Đường thực sự rất ngoan. Hồi bốn đứa con trai còn nhỏ, từ bú sữa mẹ đến uống sữa bột, sau đó là ăn dặm đều không hề thuận lợi như vậy.