Nhưng cô con gái nhỏ này lại khác, cô bé luôn có thể nhanh chóng tiếp nhận mùi vị của thức ăn. Trứng chần ăn rất nhanh, rau củ nhuyễn cũng ăn rất nhanh, sau khi nếm thử gan lợn, cũng rất vui vẻ ăn.
Ăn xong gan lợn, Tần Chiêu Đệ bưng lên một miếng bánh xốp bột ngũ cốc cùng một bát canh trứng rong biển.
Rõ ràng mùi vị của bánh xốp ngũ cốc và canh trứng rong biển ngon hơn gan lợn nhuyễn nhiều, cô bé ăn mấy miếng liền cười với mẹ.
Biểu cảm vô cùng đáng yêu.
Vương Văn Quảng nhìn thấy thì càng thêm yêu thích, anh rót cho vợ một cốc nước nóng, đi tới nói: “Trân Trân, em có mệt không? Em nghỉ ngơi đi, anh cho con bé ăn!”
Triệu Trân Trân thực sự có chút mệt mỏi, cô đã họp cả buổi chiều, hơn nữa với tư cách là trợ lý của thị trưởng cô có bài phát biểu quan trọng trong cuộc họp. Cô gật đầu rồi đưa thìa cho chồng.
Đường Đường lập tức không vui nói: “Mẹ đút!”
Vương Văn Quảng cười xoa đầu con gái nói: “Đường Đường, con có phải con gái ngoan không nào?”
Đường Đường lập tức gật đầu đáp: “Ngoan!”
Vương Văn Quảng múc một thìa canh trứng để bên miệng cô bé nói: “Mẹ con đi làm cả ngày rất mệt với khát rồi, cha đút cho con ăn để mẹ đi uống nước, có được không?”
Đường Đường cau mày, do dự vài giây rồi gật đầu.
Vương Văn Quảng cảm thấy con gái mình thật sự quá đáng yêu, cúi đầu hôn lên má Đường Đường, nhỏ giọng nói: “Đường Đường, ngày mai cha đi làm về sớm, con có muốn chơi trò cưỡi ngựa không nào?”
Hai mắt Đường Đường sáng lên, lập tức ngoan ngoãn ăn canh.
Cả nước khôi phục lại hệ thống thi tuyển sinh đại học như trước đây, thay đổi lớn nhất là không khí học tập ở ở các trường trung học lớn trở nên căng thẳng hơn trước rất nhiều. Rõ ràng nhất là ở trường trung học số một Bình Thành, ngay lập tức khôi phục tiết tự học buổi tối, thời gian học buổi sáng cũng cộng thêm nửa tiếng, có nghĩa là một học sinh cấp ba đều ở lại trường học từ sáu rưỡi sáng đến chín giờ tối.
Trường trung học trực thuộc trường đại học không khoa trương như vậy, không tổ chức tự học buổi tối cho học sinh, nhưng giờ tan học buổi chiều bị lùi lại một tiếng.
Lúc trước thường tan học lúc năm giờ, nhưng bây giờ là sáu giờ.
Kiến Minh đang học cấp 2 cho nên vẫn tan học lúc năm giờ, nhưng cậu nhóc không thích một mình về nhà nên vẫn luôn ở trong phòng học chờ anh cả và anh hai, vừa vặn nhân thời gian này làm bài tập, trở về nhà là có thể chơi theo ý muốn rồi.
Sau khi Đường Đường ăn tối xong, Vương Văn Quảng ôm cô bé đến ghế sô pha. Anh lấy những tấm thẻ bảng chữ cái bính âm mới mua ra rồi kiên nhẫn dạy con gái từng chữ một, đọc từ đầu đến cuối mấy lần thì ba đứa con trai mới đi học về.
Kiến Quốc đi ở phía trước nhất, tùy ý đặt cặp sách xuống, lên tiếng kêu to: “Đói bụng quá!”
Triệu Trân Trân vẫy tay với Tần Chiêu Đệ, ra hiệu cho chị ấy bắt đầu dọn bữa tối.
Bởi vì có hai học sinh cấp ba, gần đây vấn đề ăn uống trong nhà tốt hơn trước nhiều. Ngoại trừ món gà xào cay Vương Văn Quảng nấu, Tần Chiêu Đệ còn nấu thịt kho tàu, cá hấp, cải thảo thái hạt lựu xào sò điệp và một đĩa trứng vịt muối béo ngậy.
Món chính là bánh cuốn hành lá hấp tự làm.
Vương Kiến Quốc chỉ mấy miếng đã cắn hết một nửa bánh hành rồi cầm đũa lên gắp một miếng cá lớn nhét vào miệng, so với thằng bé thì Kiến Dân ăn nhã nhặn hơn một chút. Kiến Minh còn ăn xả láng hơn cả Kiến Quốc, cậu nhóc là động vật ăn thịt, chả thèm đụng vào bánh cuốn hành chỉ chăm chăm gắp thịt kho tàu ăn.
Đường Đường đã ăn no rồi, cô bé ngồi trên chiếc ghế cao, tay cầm rubic. Vốn đang ghép tới ghép lui rất vui vẻ nhưng thấy các anh ăn ngon như vậy cô bé lại thấy hơi đói bụng.
Đặc biệt là mấy món ăn trên bàn cô bé chưa được ăn qua!
Vương Văn Quảng là người đầu tiên phát hiện ra ánh mắt thòm thèm của con gái mình, ánh mắt nhỏ vừa tham lam vừa có chút bất lực đó, trông thấy mà làm trái tim thực sự thắt chặt đồng thời cũng cảm thấy buồn cười.