Anh gắp hai miếng cá cẩn thận nhặt xương rồi đưa cho con gái, hỏi: “Đường Đường, con có muốn ăn cá không?”
Đường Đường ngay lập tức mỉm cười với cha, đáp: “Ăn!”
Vương Văn Quảng đút cho cô bé ăn cá, còn đút cho bé ăn sò điệp, cả lòng đỏ trứng vịt muối cũng cho cô bé nếm thử, vì ăn mặn rồi nên lại húp nửa bát canh.
Tần Chiêu Đệ nấu thịt kho tàu rất ngon, chị ấy chọn thịt ba chỉ có phần mỡ và phần nạc đều nhau, sau khi nấu xong thịt mỡ không ngấy thịt nạc không khô. Đường Đường đã mọc bốn chiếc răng, có thể cắn được vì vậy Vương Văn Quảng lại gắp một miếng thịt kho tàu cho con gái mình.
Đường Đường chưa ăn thịt kho tàu lần nào nên rất muốn ăn, nhưng hôm nay cô bé thật sự đã ăn quá nhiều. Mẹ đã nói, trẻ nhỏ mà ăn nhiều quá sẽ nổ bụng nhỏ. Cô bé không muốn bị nổ bụng, chỉ cắn một miếng nhỏ của miếng thịt kho tàu lớn, sau đó kiên quyết lắc đầu nói: “Cha, không ăn nữa!”
Vương Văn Quảng cười ha ha rồi ăn miếng thịt kho tàu mà con gái đã cắn thừa.
Sau khi ăn xong, Kiến Dân và Kiến Quốc lên lầu học bài, Kiến Minh đã làm xong bài tập lâu rồi. Lý Mẫn Tuệ chỉ đến dạy vào cuối tuần, thường cậu nhóc đều hoàn thành bài tập giáo viên đưa ra ngay trong ngày hôm đó, về phần chuẩn bị bài trước thì đối với Kiến Minh đều này không cần thiết lắm. Cậu nhóc ở lại phòng khách chơi với em gái, chơi một lúc lại thấy không có gì thú vị nên cũng chậm chạp lên lầu. Trước tiên rửa mặt thay đồ ngủ, nhưng thời gian còn sớm cậu nhóc không đi ngủ mà lại lấy ra động cơ mini cùng một hộp lớn đựng bảo bối của mình, ngồi dưới đất vừa lắp ráp vừa cẩn thận cân nhắc.
Đi công tác mấy lần nên Triệu Trân Trân đã có kinh nghiệm. Điểm quan trọng nhất của việc chuẩn bị hành lý là ít mà đủ, không mang theo những đồ không quá cần thiết, nhưng những cái gì cần thiết cũng phải không thiếu thứ nào. Cụ thể là đồ vệ sinh cá nhân của cô phải được mang cả bộ, ga giường sạch sẽ cũng nên mang theo, trong mùa này, mang theo hai bộ quần áo để thay đổi là được rồi.
Cô nhanh chóng sắp xếp mọi thứ ngăn nắp rồi cho vào vali.
Vương Văn Quảng dẫn con gái vào phòng ngủ, Đường Đường nhìn thấy chiếc vali đen đã biết cô bé sắp không được gặp mẹ trong vài ngày liền. Cô bé hất tay cha ra, loạng choạng cơ thể nhỏ bé của mình chạy đến trước mặt mẹ, vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra kéo kéo áo của Triệu Trân Trân, đáng thương nói: “Mẹ không đi!”
Triệu Trân Trân bế cô bé lên, dùng sức hôn con gái hai cái.
Mùa đông ở Bắc Kinh lạnh hơn ở Bình Thành rất nhiều, nên Triệu Trân Trân mặc một chiếc áo len dày bên trong rồi khoác một chiếc áo khoác dạ bên ngoài. Cô còn mặc thêm một chiếc áo lót bằng vải bông bên trong, nhưng dù vậy, cô vẫn cảm thấy lạnh buốt khắp người khi bước ra khỏi hội trường.
Nhưng trong lòng cô lại nóng hừng hực hừng hực.
Đây là lần đầu tiên cô có vinh dự được tham gia một cuộc họp cấp cao như vậy, báo cáo của cô tại cuộc họp đã tạo được phản ứng sôi nổi, đây là điều mà cô và phó thị trưởng Trương đã sớm dự liệu được. Nhưng điều cô không ngờ tới là có nhiều người đã phân tích ngay tại hội trường, mà còn chính xác sắc bén hơn so với tác giả là cô đây.
Cô ngồi trong góc vô cùng nghiêm túc nghe từng lời nói của từng người, sợ bỏ sót một từ nào.
Đầu xuân sau khi ăn tết xong, chính sách nhận khoán sản xuất theo hộ gia đình đã chính thức được ban hành. Tuy cấp trên đã có yêu cầu rõ ràng nhưng mỗi công xã, đội sản xuất đều có vẻ rất thận trọng, sợ đi trước một bước sẽ trở thành chim đầu đàn. Nhưng tổ chức cán bộ của chính phủ cầm văn bản đặc biệt đến từng thôn giải thích cặn kẽ, từng đội sản xuất mới lần lượt chắc chắn về chính sách, triển khai nhận khoán sản xuất theo hộ gia đình.
Có rất nhiều thứ một khi đã bắt đầu, sau đó sẽ rất dễ dàng.