Hơn nữa đặt tay lên ngực tự hỏi lòng mình, bây giờ có gia đình nào là không đang kìm một nỗi lòng mong được nhận khoán sản xuất đâu chứ?
Vào tháng sáu, lúa mì và các loại hoa màu khác của Bình Thành nghênh đón một vụ thu hoạch bội thu trước nay chưa từng có. Vốn dĩ phó thị trưởng Trương phụ trách nông nghiệp, Triệu Trân Trân là trợ lý của anh ta, nhận được tin tức như vậy tất nhiên rất vui mừng, bây giờ cuộc sống của người nông dân thực sự ngày càng tốt hơn rồi.
Nhưng điều khiến cô hạnh phúc hơn cả là vào tháng bảy, con trai cả Vương Kiến Dân đã tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học. Cậu bé không chỉ đỗ vào đại học Bắc Kinh mà còn trở thành thủ khoa khối khoa học tự nhiên của Bình Thành.
Vương Kiến Dân thuận lợi thi đậu đại học Bắc Kinh thật sự là chuyện làm cho mọi người đều rất vui mừng, hơn nữa cậu còn là thủ khoa kỳ thi cấp 3 thành phố. Kiến Xương và Kiến Minh đều cảm thấy kiêu ngạo và tự hào vì anh cả mình, chỉ có Kiến Quốc có tâm trạng hơi phức tạp.
Trong nửa năm gần đây thằng bé và anh cả giống như hai chiến hữu, người truy người đuổi kề vai chiến đấu. Tuy rằng một người học lớp 11 một người học lớp 12, nhưng không cản trở việc bọn họ âm thầm phân cao thấp với nhau. Buổi sáng dường như cùng lúc thức dậy học bài, buổi tối chưa đến phút cuối cùng của mười giờ thì tuyệt đối không chịu lên giường ngủ.
Rõ ràng thành tích của Vương Kiến Quốc tiến bộ không ít, thành tích của kỳ thi giữa kỳ lần trước thằng bé bỏ xa người đứng thứ hai Vương Hân Mai tròn bốn mươi điểm, làm cho con gái nhà người ta rất là buồn. Sau đó còn hỏi riêng thằng bé sao có thể nâng cao thành tích nhanh như vậy.
Câu trả lời của Kiến Quốc rất đơn giản, chỉ có hai chữ cố gắng.
Nhưng hiện tại, nói một cách chính xác, từ khi kỳ thi cấp 3 quốc gia kết thúc anh cả Vương Kiến Dân đã hoàn toàn thả lỏng rồi. Trong thời gian học lớp 12 cậu bé luôn ở trong trạng thái căng thẳng, hiện tại thư giãn rồi. Tuy rằng không đến mức tùy ý giống Kiến Xương sau khi nghỉ hè buổi sáng đều ngủ thẳng tám giờ mới bằng lòng dậy, nhưng cũng không phải năm giờ rưỡi đã dậy như trước. Kiến Dân là một người rất có kỷ luật, cậu bé một lần nữa đặt ra thời gian biểu cho chính mình. Buổi sáng bảy giờ dậy, ăn cơm xong thì đến công viên đối diện khu nhà chơi bóng. Mười một giờ về nhà, có đôi khi phụ giúp việc nhà, có lúc sẽ chơi với em gái Đường Đường.
Sau giấc ngủ trưa, một là đến nhà của bạn học, hoặc là đến thư viện dạo loanh quanh.
Những ngày như vậy thật là quá sung sướng, Kiến Quốc hâm mộ đến đỏ mắt rồi.
Trước kia lúc hai anh em cùng nhau cố gắng cũng không nghĩ nhiều lắm, nhưng hiện tại Kiến Quốc mới thấy uất ức, đặc biệt là buổi sáng năm giờ rưỡi thằng bé đã dậy còn anh cả thì đang ngủ say. Giữa trưa thằng bé chỉ có thể ngủ trưa một tiếng phải vội vàng dậy làm đề, anh cả vẫn còn đang ngủ say. Thời gian nghỉ ngơi buổi tối cũng không khác mấy, nhưng thằng bé còn đang nghiêm túc học tập đến lúc đèn tắt, anh cả lại đang làm gì? Không phải xem một vài cuốn sách đặc biệt thú vị thì đi chơi với em ba, em tư và em gái!
Mỗi lần nhìn thấy Kiến Quốc đều nhịn không được bĩu môi, anh cả cùng thằng bé đều mười bảy tuổi sao còn chơi với đứa em gái mới hơn một tuổi chứ? Thật sự là quá nhàm chán!
Còn không thì là thế này, cuộc sống của thằng bé đã đủ khổ rồi, cha Vương Văn Quảng vẫn tóm lấy thằng bé không tha.
“Nhị Bảo, con cũng muốn đi chơi bóng?”
Hôm nay sau khi ăn xong bữa sáng, Vương Kiến Quốc định đi theo anh cả tìm bọn Diệp Trình chơi bóng. Thấy kỳ nghỉ hè đã qua hơn phân nửa, mỗi ngày thằng bé chỉ rú ở nhà học bài, bài tập đã sớm làm xong rồi, làm một đống đề thi, hơn nữa thằng bé cũng chuẩn bị bài học ổn thỏa rồi.
Thực ra nội dung mới cần học ở lớp 12 cũng không nhiều lắm.