Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 90 - Chương 90:

Chương 90:

Mặc dù không phải lần nào cũng có thể mua những thứ vừa mắt, nhưng lâu dần cũng đã tích lũy được không ít đồ.

Vương Giá Hiên mở ngăn kéo tủ ra, các loại văn phòng phẩm với đủ màu sắc sặc sỡ khiến Vương Kiến Quốc hét lên thích thú.

Ánh mắt của Vương Kiến Dân cũng lập tức lóe lên, hiếm khi chủ động hỏi: “Ông nội, đây đều là mua cho chúng con sao?”

Vương Giá Hiên gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng giờ ông thay đổi chủ ý rồi, mỗi lần hai con thi, ai thắng sẽ được chọn trước.”

Vương Kiến Quốc vừa nhìn đã yêu thích chiếc gọt bút chì in hình con thỏ, cậu bé lập tức nói: “Ông ơi, ông mau đặt câu hỏi cho con và anh đi!”

Tiểu Kiến Xương ở phòng bên cạnh đang mãn nguyện cầm một quả đào lớn và vui vẻ gặm.

Thời gian vẫn còn sớm, Triệu Trân Trân cũng không vội đến bếp phụ giúp, liền cười nói với mẹ chồng: “Mẹ à, chắc mẹ vẫn chưa biết, Văn Quảng chuẩn bị lên hiệu trưởng rồi!”

Thực ra chuyện này không thể giấu được với người khác, có người đã sớm tiết lộ ở trước mặt Vương Giá Hiên, cho nên Tào Lệ Quyên cũng không bất ngờ. Tuy nhiên, dù sao việc con trai bà ta sắp làm hiệu trưởng cũng là một sự kiện đáng mừng. Khóe miệng của bà ta không khỏi nhếch lên, dặn dò: “Trước khi có văn bản bổ nhiệm chính thức, cô đừng đem chuyện này đi kể khắp nơi. Hơn nữa, cho dù Văn Quảng có trở thành hiệu trưởng, ở nhà tập thể cô vẫn nên khiêm tốn một chút.”

Triệu Trân Trân gật đầu nói: “Mẹ cứ yên tâm.”

Kể từ khi lãnh đạo thành phố đến xưởng kiểm tra công việc lần trước, vở kịch văn minh của công đoàn xưởng bông nhà nước đã trở nên nổi tiếng hơn, rất nhiều đơn vị đã mời họ đến biểu diễn.

Tuy nhiên đó không phải điều mà Triệu Trân Trân muốn.

Cô mong chờ trong lúc trăm công nghìn việc thị trưởng Trần có thể suy nghĩ lại vấn đề này, để Công đoàn của bọn họ đến tòa thị chính biểu diễn một vở kịch, đó mới là đã đạt được mục tiêu.

Thấm thoắt đã đến tháng mười một.

Bình Thành ba mặt là núi, một mặt là biển, một khi vào thu không những lộng gió mà còn mưa rất nhiều. Chiều nay trước khi tan làm, bầu trời vốn trong xanh chẳng mấy chốc mây đen đã kéo đến dày đặc. Ước tính rằng nhiều nhất một giờ nữa, mưa sẽ bắt đầu trút xuống.

Triệu Trân Trân cho tất cả các đồng nghiệp trong Công đoàn nghỉ làm sớm. Cô ngồi vào chỗ của mình và tập trung đọc sách giáo khoa toán lớp ba cấp tiểu học. Mãi đến tận khi đến giờ tan làm cô mới đứng dậy, đóng cửa sổ của ba phòng và khóa cửa lại, đến văn phòng xưởng với chiếc cặp trên lưng.

Chủ nhiệm Tùy không có ở đây, có lẽ vẫn chưa quay lại từ phòng thí nghiệm. Trợ lý Hoàng chào hỏi cô rất nhiệt tình, còn muốn rót trà cho cô, Triệu Trân Trân xua tay, cười nói: “Tiểu Hoàng, tại sao lại khách sáo vậy? Báo cáo của chủ nhiệm La đâu? Anh mau chép cho tôi đi!”

Cô vừa chép xong bản báo cáo cuối tháng của chủ nhiệm phân xưởng sau kéo sợi thì Chủ nhiệm Tùy đội mưa nhẹ trở về.

Chỉ trong vòng một hai tháng, chủ nhiệm Tùy đã gầy đi ít nhất khoảng năm ký. Tuy nhiên, khoảng thời gian trước đây anh ta lộ ra dáng vẻ suy sụp tinh thần, nhưng gần đây ngược lại lại rất phong độ. Lúc này anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết và quần tây đen, càng lộ ra thân hình cao thẳng, như thể anh ta đã trẻ ra vài tuổi.

Anh ta mỉm cười với Triệu Trân Trân, bàn giao vài câu với Tiểu Hoàng rồi cùng Triệu Trân Trân tới nhà kho.

“Nghe mẹ chồng của tôi nói, chị Lỵ Lỵ có thai rồi phải không?”

Chủ nhiệm Tùy gật đầu, cười rồi nói: “Đúng vậy.”

Dù câu trả lời rất đơn giản nhưng không thể che giấu niềm vui sướng khi sắp được làm cha.

Triệu Trân Trân lại hỏi: “Chị Lỵ Lỵ vẫn ổn chứ, có phản ứng gì lớn không?”

Chủ nhiệm Tùy lắc đầu, nói: “Vẫn ổn, cô ấy không bị nghén, nhưng bởi vì phòng thí nghiệm của xưởng hóa học có rất nhiều nguyên liệu không tốt cho sự phát triển của thai nhi, nên cô ấy đang xin chuyển công tác!”

Bình Luận (0)
Comment