Đi qua một loạt phân xưởng và rẽ vào một ngã tư nhỏ, Triệu Trân Trân hỏi điều mà cô luôn muốn hỏi: “Chủ nhiệm Tùy, việc đặt mua máy móc cho xưởng của chúng ta coi như đã xử lý xong rồi đúng không!”
Mặc dù chủ nhiệm Tùy cho rằng bản thân đã chuẩn bị tâm lý rất tốt, nhưng nhắc tới chuyện này vẫn cảm thấy không thoải mái, anh ta đẩy mắt kính và nói: “Chuyện có lẽ cũng coi như xong rồi!”
Vài ngày trước, Ủy ban Kinh tế thương mại đã chính thức đưa ra thông báo về việc xử lý vụ việc này, do giám sát không hiệu quả nên một số lãnh đạo, trong đó có Xưởng trưởng Tạ đã bị ghi lỗi lớn.
Lỗi lớn này sẽ bị ghi vào hồ sơ.
Triệu Trân Trân dường như có chút không yên tâm, lại xác nhận một lần nữa: “Nói như vậy, mấy người bên Xưởng trưởng Tạ không sao rồi, đúng không?”
Chủ nhiệm Tùy gật đầu, thực ra anh ta cũng vẫn luôn muốn hỏi Triệu Trân Trân rốt cuộc cô biết được thông tin bí mật về xưởng bông nhà nước Tuyền Thành từ đâu.
Kiếp trước sau khi Xưởng trưởng Tạ bị giáng chức, Ủy ban Kinh tế thương mại không tìm được người thích hợp để đảm nhận vị trí của ông ta, cũng không muốn thăng chức cho phó xưởng trưởng nên cuối cùng đã cử trưởng phòng bộ phận của mình đảm nhận. Người này giống như Trưởng phòng Tiền, thích chỉ đạo một cách mù quáng, và đã khiến một xưởng bông nhà nước năng suất tốt trở lên vô cùng rối loạn.
Ngay cả Công đoàn của họ cũng bị ảnh hưởng rất nhiều.
Vì vậy những chuyện trong kiếp trước sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
“Chủ nhiệm Tùy, mưa ngày càng lớn rồi, chúng ta mau đi thôi!” Nói xong Triệu Trân Trân bắt đầu chạy nhanh.
Chủ nhiệm Tùy nhanh chóng sải bước theo sau.
Trong tháng vừa qua, các đơn đặt hàng của xưởng rõ ràng đã tăng lên, mặc dù các nhân viên trong bộ phận kiểm soát chất lượng đã làm việc rất chăm chỉ, nhưng vải vụn trên dây chuyền sản xuất còn nhiều hơn trước.
So với lần đầu tiên khi tham gia phân phối bị đặt câu hỏi, bây giờ cách Triệu Trân Trân được đối xử rõ ràng đã thay đổi.
Xưởng trưởng Chu vừa trông thấy cô đến đã nhiệt tình kéo cô tới, lấy ra một cuộn vải sling dày và mịn từ trong đống vải trên mặt đất, nói: “Trân Trân, màu xanh da trời này rất hợp với trẻ con, nhà cô nhiều trẻ nhỏ, vừa hay có thể dùng tới, cái này chia cho cô trước!”
Triệu Trân Trân liếc nhìn, vải quả thực rất đẹp, không hề nhìn ra khuyết điểm nào. Nhưng cô nhất định không thể nhận nên liền gạt ra, nói: “Cái này không được, xưởng trường và thư ký còn chưa được chia!”
Xưởng trưởng Chu cười ha hả chỉ vào mấy miếng vải được đặt ở trên bàn, nói: “Vậy thì tất cả sẽ sớm được chia!”
Từ Chấn Sơn tiến lên vài bước, cũng nói: “Chủ tịch Triệu! Xưởng trưởng Chu đã tặng cô thì cô cứ cầm đi!”
Khi anh ta nói những lời này, Trưởng phòng Kiểm soát chất lượng Tiêu Diễm Hồng đang đứng cạnh cũng không thể không lên tiếng: “Đúng vậy, quần áo trẻ con mặc rất tốn, chúng ta là người có công việc còn sốt ruột thay đổi hàng năm, chuẩn bị nhiều vải một chút cũng là điều nên làm!”
Chủ nhiệm La của phân xưởng sau kéo sợi là người ăn to nói lớn. Kể từ khi biết việc mỗi tháng Triệu Trân Trân đều thay anh ta viết lại báo cáo cuối tháng, sau đó mới báo cáo với Ủy ban Kinh tế thương mại, mỗi lần gặp mặt anh ta đều rất nhiệt tình. Lần này cũng không ngoại lệ, anh ta nói: “Chủ tịch Triệu, cô mau cầm lấy đi, cô còn không cầm, Xưởng trưởng Chu không phát nữa thì thì chúng ta chỉ có thể đứng im thôi!”
Lúc này Triệu Trân Trân mới có chút ngại ngùng nói: “Thôi được rồi, vậy thế này đi, tháng tới tôi sẽ là người cuối cùng được chia!”
Nói đến đây, thái độ của mọi người đối với cô đã quay ngoắt, đương nhiên không phải vì cô từ phó chủ tịch Công đoàn được thăng chức lên chủ tịch, mà là vì hai chuyện đã xảy ra. Thứ nhất là vì con gái của Từ Chấn Sơn cuối cùng đã theo học tại trường trung học trực thuộc Đại học Bình Thành, thực ra việc này cũng không được coi là công lao của Triệu Trân Trân.