Chuyện xảy ra là như thế này, vào cuối tháng tám, thấy sắp đến ngày khai giảng, con gái của Từ Chấn Sơn vẫn không nhận được bất kỳ thông báo nào từ nhà trường, anh ta đã liên lạc hỏi chủ nhiệm hợp tác xã cung ứng và tiếp thị mấy lần. Vị chủ nhiệm này cũng có chút khó chịu, chỉ bảo anh ta cứ yên tâm chờ đợi.
Làm sao Từ Chấn Sơn yên tâm cho được? Anh ta mặt dày cầm một hộp xúc xích đến tìm Triệu Trân Trân.
Triệu Trân Trân không dám hứa với anh ta chuyện này, càng không dám nhận đồ của anh ta trong văn phòng Công đoàn. Nhưng Từ Chấn Sơn đã mở miệng, cần phải giữ thể diện cho một người đàn ông nên đành nói vài câu chiếu lệ, cô chỉ nói sẽ giúp hỏi xem, không nói có thành công hay không.
Cũng thật ngẫu nhiên, mặc dù cô đã nói với chồng mình, nhưng Vương Văn Quảng rất bận, đối với anh mà nói đây chỉ là chuyện vặt vãnh. Bởi chủ nhiệm Phòng Tuyển sinh trung học phổ thông là bạn học của anh nên chỉ cần con gái của Từ Chấn Sơn tham gia kỳ thi tuyển sinh của trường trung học phổ thông trực thuộc và qua điểm thì chỉ cần nói một câu là được. Nhưng anh quá bận, mấy ngày liền không nói một câu.
Tuy nhiên vào ngày thứ tư khi Triệu Trân Trân đi làm, Từ Chấn Sơn đã vui vẻ chạy đến, hào hứng nói với cô rằng hôm qua con gái đã nhận được thông báo.
Triệu Trân Trân còn chưa giải thích được câu nào thì Từ Chấn Sơn đã bỏ lại đồ rồi chạy đi, có lẽ sợ cô không nhận!
Từ Chấn Sơn thực sự đã rất tốn kém, những thứ anh ta mang đến đều là những thứ tốt, sữa bột, mạch nha, kẹo sữa thỏ trắng, bánh quy, còn có hai hộp xúc xích.
Trừ sữa bột và xúc xích mang về nhà, những thứ còn lại cô đều chia cho các đồng nghiệp trong Công đoàn.
Chuyện thứ hai đương nhiên là Vương Văn Quảng đã trở thành phó hiệu trưởng của Đại học Bình Thành. Nói đến chuyện này, người vui mừng nhất trong xưởng chính là Xưởng trưởng Chu. Năm tới con gái bà sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, mặc dù học tập rất nỗ lực chăm chỉ, nhưng thành tích thực sự không phải là nổi trội.
Xưởng trưởng Chu đã làm phó xưởng trưởng nhiều năm như vậy, đương nhiên nhìn nhiều biết rộng, uẩn khúc của rất nhiều cơ quan đơn vị bà đều biết rõ.
Xét tuyển đại học nhất định phải căn cứ vào điểm thi và nguyện vọng. Ví dụ chỉ có một trăm suất, nhưng lại có hai trăm học sinh đăng ký thi, vậy thì có nghĩa là phải chọn những học sinh ưu tú, một trăm học sinh ở nửa dưới sẽ không được chọn. Đương nhiên không phải đánh rớt mà sẽ được chuyển tới học tập ở trường khác.
Xưởng trưởng Chu có niềm tin rằng con gái mình sẽ đỗ đại học, nhưng không tự tin nhất định có thể được nhận vào đại học Bình Thành. Nhưng nếu quen biết nhân vật ở cấp chủ nhiệm khoa trở lên trong trường đại học thì có quyền đến điểm danh hồ sơ của con gái bà, trực tiếp được tuyển thẳng.
Vậy nên mỗi lần trông thấy Triệu Trân Trân, bà đều vô cùng nhiệt tình.
Không chỉ mười mét vải siling, Triệu Trân Trân còn nhận được một tấm len hoa văn dích dắc màu hồng. Màu này là màu mới nhất trong xưởng, thích hợp nhất để làm áo khoác len, mặc lên vừa thoải mái phóng khoáng vừa mang phong cách rất tây.
Thực ra Triệu Trân Trân cũng từng may một chiếc áo khoác len, còn là khi mới cưới Vương Văn Quảng đưa cô đi may. Bây giờ mặc vẫn vừa eo, nhưng màu đỏ tươi quá bắt mắt. Cô vốn đã rất bắt mắt rồi, tốt hơn hết là không nên khoe khoang kiểu này.
Nhưng màu hồng này thì khác, không phải kiểu hồng quê mùa sến súa, mà còn pha thêm một chút màu xám, rất sạch sẽ và phóng khoáng.
Chắc chắn rất phù hợp với cô.
Sau khi phát xong, Chu Quế Chi kéo cô cùng đi, đi được nửa đường đột nhiên nói: “Tiểu Triệu, hôm nay trước khi tan làm, tôi nhận được điện thoại của Trưởng phòng Lư trong thành phố, dặn cô ngày mau chuẩn bị, điều phối diễn viên cho tốt. Ngày kia thành phố sẽ cử người đến đón các cô, Thị trưởng Trần đích thân muốn xem kịch hiện đại của xưởng chúng ta!”