Mã Hướng Nam nhanh gọn mở những chiếc bao ra, chẳng mấy chốc những bộ quần áo màu sắc đa dạng được treo khắp phòng.
Sau hơn một năm hun đúc, bây giờ Vương Kiến Quốc đã có sự nhạy cảm nhất định với quần áo thời trang, kiểu dáng của những bộ quần áo này đều do dì của cậu ấy chọn. Trước đây cậu ấy sẽ nghĩ rằng khoảng một nửa trong số đó không đẹp, nhưng giờ cậu ấy đã biết cách thưởng thức, cảm thấy mẫu quần áo nào cũng đẹp và có nét riêng của nó, thậm chí còn dự đoán trước những bộ quần áo nào sẽ bán chạy hơn.
Vương Kiến Quốc đưa quần áo đã kiểm tra cho Mã Hướng Nam, hai người phân loại trong khoảng một giờ mới xong, tất cả quần áo đều được treo trên giá ở xung quanh. Cuối cùng Kiến Quốc chỉ vào một vài chiếc áo lông vũ và nói: “Anh Hướng Nam, đặt cái này ở vị trí dễ thấy nhất, tôi có linh cảm năm nay bộ này nhất định sẽ thành mốt!”
Năm ngoái Kiến Quốc có một chiếc áo lông vũ, là hàng mẫu của xưởng may Bình Thành, mặc dù quần áo này trông không được gọn gàng như quần áo sợi bông, người gầy mặc cũng thấy cồng kềnh. Nhưng chúng nhẹ và ấm, vải có khả năng chống thấm nước nhất định, ngày tuyết rơi cũng không sợ, so với quần áo sợi bông thì tính hữu dụng và tính thoải mái đều tốt hơn nhiều.
Năm ngoái, trong thời tiết lạnh giá nhất cậu ấy đã mặc nó để đi trượt tuyết ở vùng ngoại ô và không cảm thấy lạnh chút nào.
Mã Hướng Nam là một thanh niên rất thích làm đẹp, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu ta được tuyển vào một xưởng phân bón, nhưng mới làm được nửa tháng, cậu ta đã bỏ việc vì cho rằng xưởng quá bẩn. Khi đến cửa hàng quần áo phỏng vấn, cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh biển với quần yếm, chân đi đôi giày trắng. Sau khi đến làm việc trong cửa hàng, cậu ta lại càng thích làm đẹp hơn, nhân viên trong cửa hàng có thể được mua với giá chiết khấu 30%, thực chất là giá vốn. Tiền lương hàng tháng của Mã Hướng Nam là bảy mươi tệ, cậu ta thường dùng hết vào việc mua quần áo. Đôi khi còn không đủ phải bỏ thêm tiền túi ra.
Cậu ta nhặt một chiếc áo khoác lông vũ màu xanh lam, nhìn kỹ một chút, cởi chiếc áo khoác len trên người ra, mặc thử rồi nhìn vào gương thay quần áo. Cậu ta cảm thấy hiệu quả mặc vào tốt hơn, hỏi: “Tiểu Hoa, tôi mặc chiếc này trông thế nào?”
Lý Tiểu Hoa vừa tròn mười tám tuổi, là em họ của Mã Hướng Nam, cô ấy thường nghe lời cậu ta nhất. Bất kể anh họ nói gì, cô ấy đều cho là đúng, lúc này cũng tâng bốc nịnh nọt nói: “Anh họ, anh mặc bộ này này trông quá đẹp, nó trông khác với những chiếc áo sợi bông thông thường, khí chất rất đặc biệt!”
Mã Hướng Nam rất đẹp trai nhưng không sống phụ thuộc vào người khác, thích nhất người khác khen mình có khí chất.
Kiến Quốc cũng không lạ gì chuyện này, cậu ấy lấy từ trong túi xách ra một ít tiền lẻ nói: “Tiểu Hoa, sang nhà hàng bên cạnh xem còn đồ ăn không, nếu không thì bảo họ làm cho một bát mì xào nhé!”
Tiểu Hoa đồng ý, cầm tiền và chạy ra ngoài.
Lúc này Mã Hướng Nam mới nhớ tới lúc gần buổi trưa đã có một nhóm khách đến cửa hàng, tất cả đều là những cô gái trẻ ăn mặc sang trọng. Tiểu Hoa và cậu ta sau một hồi bận rộn cuối cùng cũng bán được tám chiếc áo khoác. Sau đó lại nhận được thông báo nhận hàng từ bưu điện nên cậu ta đạp xe ba gác đi lấy hàng luôn.
Bận rộn đến giờ, cậu ta còn chưa ăn trưa, còn chưa thay quần áo đã đi theo em họ sang nhà hàng.
Cửa hàng của họ và nhà hàng quốc doanh chỉ cách nhau một cái mặt tiền.
Chị Phạm giám đốc của nhà hàng quốc doanh là một người kỹ tính, mỗi khi trong cửa hàng có sản phẩm mới chị ấy đều đến xem thử. Chị ấy rất tinh mắt, mới nhìn đã biết áo lông vũ Mã Hướng Nam đang mặc trên người là hàng mới, sau khi đi tới xem xét thì đã chạy tới cửa hàng.
Tiểu Hoa không chỉ giỏi nịnh nọt anh họ mà còn rất biết cách chiều khách hàng. Một chiếc áo lông vũ có giá 30 tệ, có thể nói là rất đắt, nhưng chị Phạm lắm tiền nên đã mua ngay ba chiếc cho mình, con trai và chồng.