Nhưng cậu ấy muốn đi nhanh cũng không được, bên trái cậu ấy có một bạn học nữ và bên phải cũng vậy. Người bên trái là Lý Linh Linh, một cô gái Tứ Xuyên có vẻ ngoài rất dễ thương. Còn người bên phải là Vương Ngọc Phương, nghe tên có chút mộc mạc, nhưng ngoại hình lại rất xinh đẹp, các đường nét trên khuôn mặt thậm chí còn đẹp hơn Lý Linh Linh. Cả hai đều có dáng người đẹp, họ không quá gầy. Cô gái tuổi mười bảy dù mặc gì cũng không thể che lấp được những đường cong quyến rũ.
Lý Linh Linh và Vương Ngọc Phương đều là người mẫu ở cửa hàng quần áo của Kiến Quốc. Lý Linh Linh có làn da màu trắng như ngà voi và mái tóc hơi vàng, cô ấy mặc quần áo có màu sắc ấm áp như màu cam là thích hợp nhất, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu nâu và bên ngoài mặc một chiếc áo bành tô vải ni của hãng TuoSe. Vương Ngọc Phương thì hoàn toàn ngược lại, cô ấy mặc những bộ quần áo có tông màu lạnh là thích hợp nhất, cô ấy ra ngoài mặc một chiếc áo sơ mi màu đen với một chiếc áo khoác dạ ở bên ngoài.
Hai người này bản thân đã xinh đẹp lại ăn mặc rất thời trang, đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý của mọi người.
Vương Kiến Quốc đứng giữa hai người đẹp, cũng trở thành tiêu điểm của mọi người. Cậu ấy đã mười tám tuổi và cao 1m8, bên trong mặc áo sơ mi trắng và áo khoác màu xanh đậm, toát len vẻ tươi tắn và đẹp trai. Cậu ấy có thói quen mỉm cười khi nói chuyện hay khi vô tình nhìn ai đó, đôi mắt hoa đào kia có thể lập tức mê hoặc rất nhiều cô gái.
Lý Linh Linh cười nói: “Vương Kiến Quốc, nghe nói buổi trưa hôm nay trong nhà ăn có món cá nướng, cậu có muốn cùng đi không?”
Gần đây đồ ăn trong nhà ăn của trường phong phú hơn trước rất nhiều, mấy món mới thêm vào như sườn kho cũng không tệ, nhưng món liên quan đến tôm cá thì rất tệ, vừa đắt vừa không tươi .Tôm cá mà không tươi thì làm kiểu gì cũng sẽ không ngon.
Kiến Quốc đang định từ chối, Vương Ngọc Phương liếc nhìn Lý Linh Linh và nói: “Vương Kiến Quốc, hôm nay cửa hàng có hàng mới phải không? Linh Linh và tớ sẽ đến nhà ăn trước, lấy cho cậu một xuất cá hoa vàng nướng nhé?”
Lý Linh Linh nở một nụ cười ngọt ngào với cậu ấy và nói: “Đúng đúng, chị Ngọc Phương nói đúng, ngoài món cá hoa vàng nướng, lấy thêm một suất gà xào cay nhé?”
Vương Ngọc Phương lớn hơn Lý Linh Linh một tháng.
Vương Kiến Quốc rất thích ăn gà xào cay, nhà ăn làm món này cũng không tệ. Nhưng lúc này, đối mặt với ánh mắt háo hức của hai người đẹp, cậu ấy đột nhiên cảm thấy không còn đói nữa nên đành từ chối: “Không cần đâu, cảm ơn nhé, tớ đến cửa hàng trước đã!”
Vừa lúc đến một ngã ba đường, Vương Kiến Quốc sải nhanh bước chân, nhanh chóng đã bỏ lại hai bạn học nữ ở phía sau.
Lý Linh Linh và Vương Ngọc Phương im lặng trong vài giây, liếc nhìn nhau và đi về hai hướng khác nhau.
Cửa hàng quần áo của Kiến Quốc nằm trên một con phố phía trước trường học, đó là con phố phồn hoa nhất khu vực, có cửa hàng bán thịt, cửa hàng ngũ cốc, cửa hàng nhu yếu phẩm và nhà hàng. Cửa hàng cậu ấy thuê ban đầu vốn là một tiệm cắt tóc, mặt tiền ba phòng thông nhau nên khá rộng rãi.
“Ông chủ Vương đến rồi!”
Quản lý cửa hàng là một người bản địa 20 tuổi tên là Mã Hướng Nam, theo lời cậu ta thì từ thời tổ tiên gia đình mình đã làm kinh doanh quần áo. Cụ nội và ông của cậu ta đều là chủ cửa hàng quần áo lớn ở Thượng Hải, nhưng thật đáng tiếc đến thời của cha cậu ta thì không duy trì được.
Dù thời thế đã thay đổi nhưng cậu ta vẫn nhất quyết gọi Vương Kiến Quốc là ông chủ.
Vương Kiến Quốc mỉm cười với cậu ta và nói: “Anh Hướng Nam, hôm nay có nhận được hàng không?”
Mã Hướng Nam gật đầu đáp: “Nhận được rồi, ba túi nguyên vẹn, vẫn chưa mở ra, bây giờ đi xem sao?”
Căn nhà họ thuê có một sân nhỏ ở phía sau, có hai phòng phụ ở phía đông, Kiến Quốc nhờ người dọn hết đồ đạc trong đó ra ngoài, bình thường dùng làm nhà kho.
Mùa thu ở Bắc Kinh rất ngắn, hiện tại đã là cuối tháng mười, dự tính nhiều nhất là một tháng nữa sẽ bắt đầu mùa đông, cho nên lần này bọn họ nhập hàng đều là quần áo mùa đông.