Không biết có phải do cậu nhóc quá chăm chỉ, hay là bởi vì cơ thể phát triển nhanh mà cần nhiều chất dinh dưỡng hơn, gần đây khẩu vị của cậu nhóc lớn hơn rất nhiều so trước kia. Vương Kiến Minh lấy ra phiếu ăn mua hai chiếc quẩy, hai quả trứng trà và một bát sữa đậu nành, lại chọn thêm một cái bánh gai.
Kiến Minh tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, cúi đầu bắt đầu ăn uống ngon lành.
Vương Kiến Minh sau khi ăn xong quẩy, trứng và sữa đậu nành, cuối cùng khi cầm bánh gai ăn thì thấy đối diện đột nhiên có một người đi tới. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy là Hoàng Chí Trung, người ở giường trên cùng phòng với mình.
Hoàng Chí Trung cũng cầm một hộp cơm đầy ắp trên tay, cậu bé cười với Kiến Minh có chút ngượng ngùng và hỏi: “Vương Kiến Minh, tớ có thể ngồi ở đây được không?”
Kiến Minh vỗ bàn ra hiệu cho cậu bé ngồi xuống, vô cùng hứng thú hỏi: “Hoàng Chí Trung, sao hôm nay cậu dậy sớm vậy?”
Hoàng Chí Trung nuốt một miếng bánh bao chiên lớn, gật đầu đáp: “Vương Kiến Minh, không chỉ hôm nay, sau này tớ dự định ngày nào cũng dậy sớm như vậy!”
Kiến Minh rất vui khi có bạn đồng hành, cậu nhóc cười nói: “Thật tốt, cậu mau ăn đi, tớ chờ cậu!”
Hoàng Chí Trung gật mạnh đầu.
Khi trường học tổ chức kỳ thi lần thứ ba, Kiến Minh vẫn đứng đầu lớp, cách vị trí thứ hai một khoảng cách nhất định. Lần thứ nhất cách một điểm, lần thứ hai cách năm điểm, lần này là cách mười lăm điểm.
Khách quan mà nói, khoảng cách này không phải là quá lớn, nhưng để đạt được điều này trong môi trường nhiều cao thủ như vậy là không dễ dàng.
Sau kỳ thi này, không chỉ Hoàng Chí Trung mà tất cả mọi người trong ký túc xá đều bắt đầu dậy sớm, họ không chỉ dậy sớm mà còn tự giác học vào buổi tối, thời gian làm việc và nghỉ ngơi giống hệt như Kiến Minh. Kiến Minh làm gì thì họ làm như thế, đặc biệt là Hoàng Chí Trung và Lưu Văn Cường, gần như đạt tới mức như hình với bóng.
Vào buổi trưa ngày thứ bảy, Vương Kiến Dân đưa Ngô Thiên Nguyệt đến gặp em trai, Ngô Thiên Nguyệt đang cầm trên tay một giỏ quýt.
Kiến Minh không chút khách sáo mà nhận lấy, bóc một quả và nhét vào miệng.
Ở Bắc Kinh chỗ nào cũng tốt, có chỗ còn tốt hơn Bình Thành rất nhiều, nhưng bất tiện duy nhất chính là mua sắm. Hiện tại ở Bắc Kinh có rất ít cửa hàng tư nhân, gần như vẫn phải đến các cửa hàng quốc doanh, hầu hết các mặt hàng ở đây ngoài cần tiền ra thì còn yêu cầu có các loại phiếu nữa.
May mắn thay, thỉnh thoảng gia đình sẽ gửi một gói lớn thức ăn ngon đến.
“Anh cả, chị Thiên Nguyệt, anh chị đi ra ngoài à?”
Vương Kiến Dân gật đầu nói: “Ừ, em tư, em ăn chậm thôi kẻo nghẹn, em có đi nhà ông hai không?”
Kiến Minh tính toán, từ sau trung thu cũng đã gần nửa tháng rồi chưa đến đó, tuy rằng sẽ lãng phí một chút thời gian, nhưng đồ ăn ở nhà ông hai rất ngon, ngon hơn nhiều so với nhà ăn của trường học và cửa hàng bên ngoài. Nên cậu gật đầu, nhét vài cuốn sách vào cặp và nói: “Anh cả, đi thôi!”
Đi đến cổng trường, Kiến Minh tò mò liếc nhìn Ngô Thiên Nguyệt, Kiến Dân cười với em trai và nói: “Em tư, chị Thiên Nguyệt cũng sẽ cùng đi!”
Vương Kiến Minh ngẩn người một lúc, nhưng cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến mình, vì vậy cậu nhóc lấy từ trong cặp ra hạt dưa mà Lưu Văn Cương đưa cho mình, vừa đi vừa nhấm nháp.
Ba người bắt một chiếc xe sau đó đi một đoạn đường dài mới đến nhà ông hai. Vương Quế Sinh vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, nhìn thấy Ngô Thiên Nguyệt cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ bảo cảnh vệ chuẩn bị cho họ một bàn rất nhiều đồ ăn vặt.
“Tứ Bảo, cháu thấy cuộc sống đại học thế nào?”
Vương Kiến Minh cười đắc ý nói: “Ông hai, đại học Bắc Kinh rất tốt, bạn học cũng rất thông minh, nhưng cháu vẫn đứng đầu lớp!”
Sau khi tiết học của khoa tài chính kết thúc, giờ đã hơn mười một giờ trưa, các sinh viên lần lượt ra khỏi giảng đường, chia thành từng nhóm nhỏ ba hoặc năm người bàn luận rất sôi nổi.
Vương Kiến Quốc bị kẹt giữa đám đông nên có chút lo lắng, hôm nay cửa hàng quần áo có hàng mới về, mặc dù trong cửa hàng đã có quản lý và nhân viên bán hàng, nhưng với tư cách là ông chủ cậu ấy nhất định phải tự mình đến xem.