Trong ký túc xá của lớp thiếu niên có sáu người ở trong một phòng. Giường tầng phía trên của Kiến Minh là cậu bé 12 tuổi tên là Hoàng Chí Trung, đến từ Hà Nam, một tỉnh nông nghiệp lớn. Cậu bé từ nhỏ đã là thần đồng của thôn. Điều đáng kinh ngạc nhất là trí nhớ của cậu bé, gần như đã đạt đến mức nhìn qua là nhớ, nội dung văn bản chỉ cần đọc hai lần là thuộc.
Trí nhớ của Kiến Minh kém hơn cậu bé kia một chút, nhưng khả năng tư duy logic của cậu nhóc lại tốt hơn cậu bé kia rất nhiều. Họ là lớp khoa học tự nhiên, không có nhiều thứ để học thuộc lòng, vì vậy mặc dù Hoàng Chí Trung có ưu điểm tương đối nổi bật, nhưng điểm số của cậu bé trong hai kỳ thi vừa qua chỉ đứng ở khoảng giữa.
Hoàng Chí Trung tính cách tương đối nhút nhát, trong lớp rất ít nói chuyện, kể cả khi về ký túc xá cũng vậy. Nhưng cậu bé có một đặc điểm đó là quan sát rất giỏi, lúc đầu cậu bé không đặc biệt chú ý đến bạn học ở giường dưới, nhưng khi Kiến Minh hai lần thi đều liên tiếp đứng đầu, việc này vốn đã rất gây chú ý rồi.
Sau kỳ thi đầu tiên ở lớp thiếu niên, rất nhiều người cảm thấy mình thi kém. Thi kém cũng không có gì đáng sợ, đáng sợ là nỗi thất vọng đó sẽ kéo dài. Đương nhiên, trong số này cũng bao gồm Hoàng Chí Trung, nên trong kỳ thi thứ hai mọi người đều đã chuẩn bị về tâm lý, thất vọng không còn mãnh liệt như lần đầu, nhưng vẫn sẽ không hoàn toàn tiêu tan.
Đặc biệt là Hoàng Chí Trung, tất cả những gì cậu bé có bây giờ đều là do cậu bé thông minh hơn người khác.
Cậu bé tinh ý quan sát thấy bạn ở giường dưới của mình là một người siêu kỷ luật, mỗi ngày sáu giờ sáng dậy, súc miệng tắm rửa tổng cộng mất nửa tiếng, đúng sáu rưỡi ra ngoài. Đại học không giống cấp ba không có tự học buổi sáng, tiết học đầu tiên là tám rưỡi, rất nhiều học sinh đều sát giờ vào lớp, nhiều nhất là đến sớm hơn nửa tiếng.
Vương Kiến Minh ra ngoài lúc sáu rưỡi, ăn sáng cứ cho là mất nửa tiếng thì cũng sẽ đến sớm hơn người khác hơn một tiếng.
Trong hơn một tiếng đó có thể học được rất nhiều thứ.
Thậm chí không chỉ hơn một tiếng, cậu bé cũng quan sát thấy đôi khi buổi học kết thúc sớm, nhưng Kiến Minh sẽ không đến ký túc xá mà một mình đến thư viện để tự học. Sau khi ăn trưa sẽ trở về ký túc xá và nghỉ ngơi trong một tiếng, đúng vậy, chỉ vỏn vẹn một tiếng. Kiến Minh sẽ tự mình tỉnh dậy mà không cần đặt đồng hồ báo thức gọi, có tiết học thì đến lớp sớm hơn, không có tiết học thì sẽ đến thư viện.
Trên thực tế, không chỉ có Kiến Minh mà hầu hết các sinh viên khi không có tiết học đều sẽ đến thư viện để học bài. Nhưng Kiến Minh không giống những người khác, nếu chưa đến chín rưỡi tối thì cậu nhóc sẽ không trở về ký túc xá.
Tóm lại, trong mắt Hoàng Chí Trung, Kiến Minh giống như một cỗ máy hoạt động rất chính xác, hàng ngày đều vận hành theo chương trình đã định sẵn.
Hoàng Chí Trung cảm thấy mình cũng nên là một cỗ máy hoạt động chính xác thế, nên cậu bé đã quan sát trong hơn một tháng và quyết định tự mình thử nghiệm để xem hiệu quả như thế nào. Hôm nay, Kiến Minh đúng sáu giờ dậy, cậu nhóc dụi dụi đôi mắt còn đang mơ màng và chạy vào phòng tắm của tầng, đánh răng rửa mặt bằng nước lạnh, lấy một chậu nước nóng và nhanh chóng tắm rửa. Sau khi trở lại phòng ký túc xá thay một bộ quần áo sạch sẽ, khoác cặp sách và chuẩn bị lên đường.
Lúc này mới sáu rưỡi sáng, Kiến Minh sợ đánh thức năm bạn học còn đang ngủ say nên nhẹ nhàng mở cửa.
Sau khi Kiến Minh rời đi, Hoàng Chí Trung ngay lập tức nhảy xuống giường và chỉ mất mười phút để rửa mặt.
Khuôn viên trường lúc sáng sớm cũng yên tĩnh hơn bình thường rất nhiều, đi dạo trong gió thu mát mẻ, tâm trạng của Kiến Minh rất tốt. Cậu nhóc cúi chỉnh sửa lại khóa áo, sau đó tiện đường rẽ vào nhà ăn. Nhà ăn đúng sáu rưỡi sáng mở cửa, đủ loại đồ ăn còn bốc hơi nghi ngút đều đã được bày lên, khiến người khi trông thấy đều muốn ăn.