Cuốn còn lại là sổ tiết kiệm định kỳ, có hơn bốn mươi nghìn nhân dân tệ trong đó. Đây là một số lượng kinh người, mặc dù Kiến Quốc mới 18 tuổi. Số tiền như vậy thậm chí một gia đình bình thường cũng không thể có nổi.
Chiều thứ bảy không có tiết học, Kiến Quốc đến khoa toán tìm anh cả trước, nhưng Kiến Dân không có trong ký túc xá, nghe bạn học nói rằng cậu đã đến thư viện, vì vậy Kiến Quốc lại đi tìm em tư. Sau giấc ngủ trưa Kiến Minh ngại đi thư viện nên ở trong ký túc xá học bài, những người khác trong ký túc xá điểm gì cũng lấy cậu nhóc làm tiêu chuẩn. Cậu nhóc không đi thư viện thì mọi người cũng không đi, đều ngoan ngoãn ở trong ký túc xá.
Kiến Quốc đẩy cửa vào, thấy có sáu thiếu niên đang ngồi thành hai hàng nghiêm túc học bài.
Nhìn thấy anh hai, Kiến Minh rất vui mừng, lập tức ném bút trong tay đi và nói: “Anh hai, anh tới rồi!”
Vương Kiến Quốc nhìn em tư cười và nói: “Anh sẽ lái xe vào phố chơi, em có muốn đi không?”
Bằng nỗ lực không ngừng trong hai năm qua, Vương Kiến Minh đã đứng đầu lớp, ra ngoài chơi lâu cũng không sao. Cậu nhóc lập tức gấp sách lại và đáp: “Có chứ, anh hai dạy em lái xe đi!”
Kiến Quốc đã đủ mười tám tuổi và đã có bằng lái xe. Sau khi khai giảng năm học cậu ấy đã tự lái ô tô của mình suốt quãng đường từ Bình Thành đến Bắc Kinh. Nhưng bình thường cậu ấy còn bận đi học, rồi phải quản lý cửa hàng nên ít khi có cơ hội sử dụng xe.
Lưu Văn Cường từ lâu đã muốn ngồi thử xe jeep, cậu bé cười hỏi: “Anh hai, em có thể đi cùng không?”
Vương Kiến Quốc gật đầu.
Hoàng Chí Trung cũng muốn đi, ngượng ngùng nói: “Anh hai, em cũng đi được không?”
Vương Kiến Quốc vẫy tay và nói: “Còn ai muốn đi không? Xe của anh chỉ có thể chở năm người, quá người không được!”
Bốn người còn lại cũng muốn đi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy học tập là quan trọng nhất, do dự vài giây sau đó đều lắc đầu.
Vương Kiến Quốc dẫn Kiến Minh và hai người bạn học của cậu nhóc vòng đến phía sau giảng đường. Cậu ấy lấy chìa khóa và vừa mở cửa xe. Vương Ngọc Phương không biết từ đâu xuất hiện và cười nói: “Vương Kiến Quốc, cậu đi đâu vậy? Có thể cho tớ đi nhờ một đoạn không?”
Kiến Quốc cảm thấy cô bạn này có hơi kỳ lạ, nhưng cậu ấy là người tốt tính nên vẫn đồng ý.
Vương Ngọc Phương ngồi ở ghế phụ lái, Kiến Minh và hai bạn học ngồi ở hàng ghế sau, vừa đủ chỗ ngồi.
Vương Kiến Quốc đã khéo léo rẽ chiếc xe jeep vào một khúc cua, khi cậu ấy đang lái xe trên về phía con đường lớn thì lại có người vẫy xe cậu.
Là Lý Linh Linh!
Cô ấy vung tay thật mạnh và nói: “Vương Kiến Quốc, dừng lại nhanh lên!”
Kiến Quốc cau mày và đạp phanh.
Lý Linh Linh cười nói: “Vương Kiến Quốc, tớ muốn đến cửa hàng bách hóa nhưng không có xe điện tới thẳng đó, cậu chở tớ tới đó nhé!”
Bình thường thì Kiến Quốc sẽ đồng ý, nhưng bây giờ trong xe không có chỗ trống và cậu sẽ không bao giờ để xe quá tải, nhưng cậu chưa kịp trả lời Vương Ngọc Phương đã cười nói: “Linh Linh, xin lỗi nhé, cậu xem xe không còn chỗ rồi. Nếu cậu không muốn đi xe điện, hay là đi xe đạp của tớ nhé, tớ sẽ đưa chìa khóa cho cậu?”
Lý Linh Linh mặc dù không phải là người bản địa, nhưng điều kiện tài chính của gia đình cô ấy rất tốt, cô ấy cũng có một chiếc xe đạp, không thua gì Vương Ngọc Phương, vì vậy cô ấy tức giận nói: “Không cần!”
Kiến Quốc xua tay với cô ấy, vừa đạp ga chiếc xe đã lao đi trên đường.
Lý Linh Linh đứng tại chỗ, tức giận giậm chân khi thấy chiếc xe jeep đã nhanh chóng biến mất.
Trong năm đầu tiên khi Vương Kiến Quốc đến Bắc Kinh, cậu ấy cảm thấy nơi này ngoài nhiều người và diện tích lớn ra thì không có ưu điểm gì. Thành phố quy hoạch rất xấu, đường ở trung tâm thành phố còn tạm chứ ra khỏi khu trung tâm thì có rất nhiều ổ gà trên đường, thật sự không tốt bằng Bình Thành.
Nhưng sau khi quen rồi, cậu ấy phát hiện ra rất nhiều điểm tốt, ví dụ như mùa thu ở Bắc Kinh tràn ngập sự mát mẻ, cùng với những bức tường thành cổ lốm đốm, có dáng vẻ hùng vĩ tráng lệ. Đây là điều cậu ấy không nhìn thấy được ở Bình Thành.