Vương Kiến Quốc đã quen thuộc với nơi đây nên rất nhanh chóng đã đi ra khỏi thành phố.
Lưu Văn Cường thì thầm với Kiến Minh ở hàng sau: “Kiến Minh, chị gái xinh đẹp phía trước có phải là bạn gái của anh hai cậu không?”
Kiến Minh cũng không chắc chắn.
Trên thực tế, Kiến Minh không chỉ không biết nhiều về chuyện này mà còn cảm thấy anh hai đã thay đổi rất nhiều. Tuy rằng anh hai cũng đã trúng tuyển vào đại học Bắc Kinh, không giống như anh cả là trạng nguyên của tỉnh, cũng không giống như Kiến Minh học lớp thiếu niên nổi tiếng. Nhưng anh hai có đầu óc làm ăn, còn chưa nhập học đã mở một cửa hàng quần áo ở cổng trường. Gu thẩm mỹ của Kiến Minh không kém, cậu nhóc vì tò mò nên đến cửa hàng quần áo vài lần, quần áo bán ở đó đều rất bắt mắt, có nhiều người đến mua.
Có lẽ là bởi nguyên nhân này, nên anh hai trong trường rất nổi tiếng, nhắc đến thì gần như ai cũng biết, danh tiếng đột nhiên che lấp đi Kiến Minh và Kiến Dân.
Người chị xinh đẹp ngồi phía trước rất tốt, còn cho cậu nhóc ăn trái cây, nhưng ngoài người chị xinh đẹp này, bên cạnh anh hai còn có người chị xinh đẹp khác.
Sau khi Vương Ngọc Phương mấy lần không thể bắt chuyện được với Kiến Quốc, cô ấy lắng nghe động tĩnh ở phía sau, khi nghe được chủ đề này, cô ấy quay đầu lại cười, rất thẳng thắn nói: “Tứ Bảo, chị bây giờ chưa phải là bạn gái của anh hai em đâu, nhưng chị tin rằng sẽ sớm là như vậy thôi!”
Vào cuối mùa thu, lá đỏ trên núi Hương Sơn phủ khắp vùng, dù nhìn từ xa hay nhìn gần đều đẹp đến chói mắt, nhưng đường lên núi không dễ đi. Kiến Quốc đang tập trung lái xe, nhưng nghe cô ấy nói vậy, cậu ấy cau mày nói: “Vương Ngọc Phương, đừng nói nhảm!”
Vương Ngọc Phương bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng và không nói gì.
Kiến Quốc dừng chiếc xe jeep dưới chân núi và sải bước đi về phía trước.
Trên thực tế, không chỉ có Kiến Minh thấy kỳ lạ, bản thân Vương Kiến Quốc cũng có chút kỳ lạ. Khi còn học cấp ba, mặc dù đứng nhất lớp nhưng đó là thành quả sự chăm chỉ của cậu ấy, trong lòng cũng không thấy tự hào lắm. Hơn nữa dù là bạn học nam hay bạn học nữ họ đều bận học hành, không có thời gian nghĩ đến chuyện khác.
Không bao giờ cảm thấy mình là tiêu điểm.
Nhưng điều cậu ấy không bao giờ nghĩ tới là sau khi vào đại học Bắc Kinh với đầy rẫy những tài năng, cậu ấy lại đột nhiên trở thành đối tượng được mọi người chú ý. Vì đẹp trai và chơi bóng rổ giỏi, sau đó cậu ấy còn lái xe Jeep của mình vào trong trường, điều này càng thu hút sự chú ý hơn.
Khi nhiều người biết hơn rằng cậu ấy đã tự tiết kiệm tiền để mua chiếc xe jeep và cũng mở cửa hàng quần áo ở gần trường, Kiến Quốc gần như đã trở thành người nổi tiếng trong trường, mọi hành động của cậu ấy đều đặc biệt thu hút sự chú ý. Ngay cả các giáo viên cũng biết về chuyện của cậu ấy, còn dùng làm ví dụ để phân tích trong lớp học.
Tình hình này khiến cậu ấy hơi lo lắng.
Vương Kiến Quốc cũng không mù, Lý Linh Linh và Vương Ngọc Phương đều là những cô gái rất giỏi và xinh đẹp, nhưng bây giờ cậu ấy chưa bao giờ nghĩ về chuyện có bạn gái. Điều cậu ấy nghĩ đến nhiều nhất là công việc sau khi tốt nghiệp, sau đó là sự phát triển của cửa hàng quần áo.
Công việc kinh doanh của cửa hàng quần áo hiện tại rất tốt, nhưng Kiến Quốc vẫn không hài lòng. Cậu ấy hy vọng có thể mở cửa hàng thứ hai, thứ ba và thứ n của riêng mình, cậu ấy không hài lòng lắm với các kênh nhập hàng. Tuy xưởng may ở Bình Thành có chất lượng mẫu mã không tệ, nhưng chưa có sự phân định rõ ràng với từng độ tuổi. Cậu ấy cũng đã đến thăm một số xưởng may mặc ở Bắc Kinh, nhưng vẫn không thực sự hài lòng.
Vương Kiến Quốc nghe dì Linh Tuệ nói hiện nay có một số xưởng may quần áo tư nhân ở một số thành phố phía nam, chẳng hạn như Quảng Châu. Nghe nói đều tham khảo các mẫu quần áo nổi tiếng của nước ngoài, kiểu dáng cũng rất mới lạ, cô ấy rất muốn đến để xem một chút.
Kiến Quốc cũng muốn đến Quảng Châu.