“Vương Kiến Quốc, cậu đang suy nghĩ gì đấy?”
Sau khi đến Hương Sơn, Vương Ngọc Phương không như Kiến Minh và những người khác vui vẻ nhìn xung quanh. Cô ấy theo sát Kiến Quốc từng bước trên đường đi, Kiến Quốc đi nhanh đến mức làm cô ấy mệt mỏi và đổ mồ hôi.
Kiến Quốc định thần lại và mỉm cười nói cô ấy: “Lá phong ở Hương Sơn đẹp quá!”
Vương Ngọc Phương nghi ngờ liếc nhìn cậu ấy, sau đó đưa mắt sang khu rừng bên cạnh. Cô ấy là người bản địa, từ nhỏ đã quen nhìn lá đỏ ở núi Hương Sơn nên không cảm thấy có gì đặc biệt. Cô ấy lấy từ trong túi ra một miếng bánh và nói: “Vương Kiến Quốc, món này là do bà nội tớ làm. Cậu ăn thử đi, rất ngon đấy!”
Mấy đứa tiểu quỷ Kiến Minh vừa nghe nói có đồ ăn thì lập tức chạy tới.
Vương Kiến Quốc ăn một miếng, cảm thấy quá ngọt nhưng vẫn cười nói: “Ngon lắm, ngon hơn nhiều so với đồ trong tiệm tạp hóa!”
Vương Ngọc Phương mỉm cười hài lòng và đưa cho Kiến Minh và những người khác mỗi người hai miếng.
Thời gian nhanh chóng bước vào tháng 12, nhiệt độ giảm mạnh. Sau một trận tuyết rơi dày đặc, cái lạnh khắc nghiệt ở Bắc Kinh cuối cùng cũng đến.
Những chiếc áo lông vũ trong cửa hàng Kiến Quốc bán rất chạy và đúng như Tiểu Hoa đã nói, chúng đã trở thành một món hàng hót thực sự.
Trên thực tế, ở Bắc Kinh có xưởng chuyên sản xuất áo lông vũ, chất lượng áo lông vũ được sản xuất ra rất tốt, khả năng giữ lạnh rất tốt. Nhưng nhược điểm duy nhất là kiểu dáng quá đơn điệu, màu sắc cũng rất lạ, một màu xám ghi đỏ, một màu xanh lá cây đậu xanh, một màu xanh đậm, ba màu này đều là màu sắc thuộc tông người trưởng thành. Phụ nữ trung niên và cao tuổi đều có thể mặc đẹp, nhưng thanh niên mặc màu gì trông cũng già hơn vài tuổi so với tuổi thực của họ.
Trong trường hợp này, dù chất lượng có tốt đến đâu thì các bạn trẻ yêu cái đẹp cũng sẽ không mua.
Áo lông vũ của xưởng may Bình Thành thì khác, Lưu Đức Minh chưa đến ba mươi tuổi, gu thẩm mỹ của anh ta rất tốt so với người bình thường. Áo lông vũ có nhiều kiểu dáng và nhiều màu sắc hơn, các màu phổ biến là xanh da trời, vàng nghệ, trắng, đen, v.v., những thứ này rất được giới trẻ ưa chuộng.
Nhiều người thậm chí còn đặc biệt đi cả quãng đường xa đến cửa hàng của Kiến Quốc để mua quần áo.
Những lúc như vậy, Vương Kiến Quốc thường nghĩ rằng Bắc Kinh rộng lớn như vậy, có rất nhiều nơi phồn hoa. Nhưng bản thân đã cân nhắc kỹ lưỡng, trên thực tế chỉ cần mở mười lăm cửa hàng quần áo là có thể cơ bản bao phủ toàn bộ khu nội thành. Khách hàng không cần phải đi xa để mua hàng.
Chiều thứ bảy này, Vương Kiến Quốc ăn trưa xong và chuẩn bị đi đến cửa hàng, Lý Linh Linh đột nhiên đến tìm cậu ấy. Mắt cô ấy đỏ hoe, cậu ấy hỏi cô ấy cũng không trả lời, cuối cùng đưa cho cậu ấy một lá thư rồi quay mặt bỏ chạy.
Kiến Quốc cảm thấy hơi khó hiểu, đang định gọi Lý Linh Linh nhưng không biết vì sao mà cô ấy lại chạy rất nhanh, trong nháy mắt đã biến mất.
Vương Kiến Quốc lắc đầu và tiện tay nhét bức thư vào túi.
Mã Hướng Nam là người đề ra ý tưởng tìm người mẫu cho cửa hàng quần áo, đồng thời cũng đưa ra nhiều yêu cầu. Kiến Quốc nghĩ rằng cậu ta nói có lý, trong trường có nhiều người đẹp nhưng cậu ấy lại không quen biết, vì vậy chỉ có thể tuyển chọn những nữ sinh trong khoa của mình. Cuối cùng đã chọn được Lý Linh Linh và Vương Ngọc Phương.
Làm người mẫu cho cửa hàng họ sẽ không được trả lương, nhưng họ có thể lấy miễn phí hai bộ quần áo trong cửa hàng vào mỗi mùa, điều này rất hấp dẫn đối với các nữ sinh yêu cái đẹp. Kiến Quốc không mất nhiều thời gian thì Vương Ngọc Phương và Lý Linh Linh đều đã đồng ý và còn rất tận tâm, đã thu hút nhiều khách hàng đến cửa hàng. Đặc biệt Vương Ngọc Phương là một người bản địa ở Bắc Kinh, họ hàng thân thích của cô ấy cũng khoảng trăm người!
Để bày tỏ lòng biết ơn của mình, thỉnh thoảng Kiến Quốc sẽ mời họ đi ăn cơm.