Nhưng ngoài ra, cậu ấy không có ý nào khác.
“Ông chủ Vương, nửa bức tường này cũng đập đi sao?”
Vương Kiến Quốc lái xe đến cửa hàng mới, bác Thôi phụ trách cải tạo cửa hàng cảm thấy hơi tiếc bức tường gạch đỏ kiên cố.
Kiến Quốc mỉm cười với bác ấy và nói: “Bác cứ đập đi, những viên gạch đập xuống sẽ thuộc về bác!”
Bác Thôi nhận lời, lấy dụng cụ trên xe ba bánh và gọi hai thanh niên bắt đầu làm việc.
Bụi gạch bay đi cùng với tiếng búa rầm rầm, hôm nay Vương Kiến Quốc mặc một chiếc áo lông vũ màu đỏ tươi, với chiếc quần yếm màu xanh lam và đôi giày thể thao có dây buộc màu trắng. Cậu ấy sợ bị dính bẩn, thêm nữa ngoài trời gió to nên ngồi vào trong xe ô tô.
Vương Kiến Quốc nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một lúc, sau đó mở bức thư của Lý Linh Linh.
Đây không phải là lần đầu tiên Kiến Quốc nhận được thư tình từ các nữ sinh.
Khi mới vào trường, cậu ấy đã tham gia đội bóng rổ của trường. Kiến Quốc rất thích chơi bóng rổ, trước đây cậu ấy dành gần như toàn bộ thời gian của mình cho việc học, lịch học ở trường đại học thoải mái hơn nhiều so với ở trường phổ thông. Thời gian rảnh rỗi, ngoài việc thu xếp cho cửa hàng của mình thì cậu ấy đều dành thời gian chơi thể thao. Cậu ấy đẹp trai và chơi bóng rổ cũng giỏi, đã dẫn dắt đội trường giành chức vô địch trong giải bóng rổ các trường đại học, muốn người khác không chú ý cũng khó.
Trong khoảng thời gian đó, có rất nhiều nữ sinh nhờ người tìm hiểu về cậu ấy, thông qua bạn học trong khoa mà quen biết cậu ấy, thậm chí có một số nữ sinh còn chặn cậu ấy ngay tại ngã tư đường.
Kiến Quốc sợ phiền phức nên thẳng thừng từ chối, kể cả hoa khôi khoa Trung văn của trường. Sau một vài lần như vậy, dù cậu ấy vẫn được bình chọn là người chơi bóng rổ giỏi nhất trường, nhưng cũng ít người thổ lộ với cậu ấy hơn.
Bức thư của Lý Linh Linh viết cũng bình thường, chỉ có vài câu đầu tiên là do cô ấy viết, phần còn lại rõ ràng là trích từ sách ra, Kiến Quốc còn chưa xem xong đã ném nó ra ghế sau.
Nếu là bất kỳ nữ sinh nào khác, cậu ấy hoặc sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hoặc là sẽ trực tiếp từ chối. Nhưng Lý Linh Linh thì không được, cô ấy là người mẫu trong cửa hàng quần áo, sau này chắc chắn sẽ phải tiếp xúc và gặp nhau trong cửa hàng. Chuyện này không nói rõ không được, nhưng cũng phải chú ý đến phương pháp và cách thức.
Kiến Quốc có kinh nghiệm dỗ dành nữ sinh, nhưng Lý Linh Linh không nhỏ như em gái của cậu, cũng không thể chỉ cần cho cô bé chút đồ ăn ngon, quần áo đẹp là xong.
Kiến Quốc thở dài, quyết định quay lại trường học để xin lời khuyên của anh cả.
Mặc dù Vương Kiến Dân và Ngô Thiên Nguyệt thường đi với nhau nhưng họ không học cùng khoa. Các nữ sinh khoa toán thường lý trí hơn đồng thời cũng táo bạo hơn, kể cả biết Kiến Dân đã có bạn gái nhưng cũng vẫn muốn tán tỉnh cậu.
“Em hai, em thật sự không thích Lý Linh Linh sao?”
Kiến Quốc lắc đầu, kiên quyết nói: “Em không thích!”
Ngô Thiên Nguyệt ngồi bên cạnh cười hỏi: “Nhị Bảo, em không thích Lý Linh Linh, vậy em có thích Vương Ngọc Phương không?”
Vương Kiến Quốc ngẩn ngơ một lúc, cậu ấy có ấn tượng tốt với Vương Ngọc Phương hơn Lý Linh Linh, nhưng nếu nói thích thì dường như cũng không hẳn vậy, cậu ấy do dự một chút rồi lắc đầu.
Vương Ngọc Phương là hoa khôi của khoa tài chính, tính tình hào phóng, xử lý công việc nhanh nhẹn. Khi Ngô Thiên Nguyệt và Kiến Dân cùng nhau đến cửa hàng của Kiến Quốc, họ đã gặp nhau hai lần và đều ấn tượng tốt với cô ấy. Để mà so sánh thì Linh Linh hơi yểu điệu một chút.
Tất nhiên, Ngô Thiên Nguyệt không tìm hiểu sâu hơn, có lẽ sẽ có sai lệch so với sự thật.
Nhưng Kiến Quốc lại không thích Vương Ngọc Phương, điều này nằm ngoài dự đoán của Ngô Thiên Nguyệt. Vương Ngọc Phương xuất sắc về mọi mặt, người con gái như vậy mà cậu ấy cũng không thích?
Cô ấy tò mò hỏi: “Nhị Bảo, em rốt cuộc thích người con gái như thế nào?”
Vấn đề này khiến Vương Kiến Quốc khó xử, cậu ấy suy nghĩ vài giây, cảm thấy thật khó trả lời, liền cau mày nói: “Em cũng không biết!”