Cửa hàng mới sẽ khai trương trước kỳ nghỉ đông, Kiến Quốc rất bận rộn, lo lắng về công việc trong cửa hàng và lại còn phải chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.
Vào buổi chiều tối, Kiến Quốc lái xe từ cửa hàng mới đến trường, đường tuyết trơn trượt, lại đúng đến giờ tan sở, trên đường có rất nhiều người đi bộ. Cậu ấy lái xe rất cẩn thận, đang định rẽ vào con đường dẫn vào trường thì bỗng dưng có một chiếc ô tô lao từ trong ngõ ra.
Vương Kiến Quốc không có thời gian để suy nghĩ, cậu đạp phanh liên tục.
May mắn là vẫn chưa xảy ra va chạm.
Kiến Quốc nhảy xuống xe nhìn, vừa rồi nguy hiểm thật, khoảng cách giữa hai xe bây giờ chỉ bằng một gang tay.
Tất cả là nhờ phản ứng nhanh nhạy của Kiến Quốc, nếu cậu ấy phản ứng chậm hơn một chút chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.
Cậu ấy đã mua chiếc xe này được vài năm, nhưng mẹ cậu là Triệu Trân Trân lái xe rất giỏi và bình thường cậu ấy cũng rất cẩn thận. Đừng nói là va chạm, thậm chí một vết trầy xước cũng không có.
“Cậu lái xe kiểu gì vậy? Cua góc mà không có tín hiệu gì cả!”
Kiến Quốc ngẩng đầu lên và nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước mặt cậu ấy với vẻ mặt có phần hung dữ.
Vương Kiến Quốc ban đầu có chút tức giận, nhưng không biết vì sao đột nhiên không tức giận nữa mà cười nói: “Chị à, kỹ năng lái xe của chị không đâu vào đâu nhỉ, tôi có rẽ không? Tôi là người đi thẳng, giao lộ tiếp theo mới rẽ, chị đi từ ngõ hẻm ra, không phải nên quan sát trước sao? Không bấm còi cũng không sao, nhưng ít nhất cũng nên giảm tốc độ, đúng không?”
Người đẹp không phục nói: “Tôi đi chậm rồi, cậu lái quá chậm chạp, nếu nhanh thì cậu đã vượt trước tôi, chẳng phải sẽ không có chuyện này xảy ra sao?”
Câu nói này có chút vô lý, Kiến Quốc cũng không tức giận mà đáp lại: “Ừm, dù sao cũng chưa va chạm, chị lái xe vào lề đường chút, tôi đi trước có được không?”
Người đẹp gật đầu, trong lòng có chút không vui.
Vương Kiến Quốc luôn cảm thấy cô ấy trông rất quen mắt. Cậu ấy nhìn vào chiếc áo lông vũ màu trắng mà người đẹp đang mặc, cậu ấy chỉ cần nhìn thoáng qua là biết chắc chắn rằng nó được mua từ cửa hàng quần áo của mình nên vui vẻ hỏi: “Chiếc áo lông vũ này của chị rất đẹp, mua ở đâu đấy?”
Cao Mẫn không trả lời, chỉ trừng mắt nhìn cậu ấy một cái rồi xoay người rời đi.
Kiến Quốc giật giật khóe miệng nói: “Chị không nói thì tôi cũng biết, trang phục này chỉ có một cửa hàng ở Bắc Kinh mới bán. Trên một con phố đối diện với cổng phía tây của đại học Bắc Kinh, cửa hàng tên là Y Y Bất Xả!”
Vương Kiến Quốc vốn nghĩ rằng người đẹp nhất định sẽ quay lại, hơn nữa còn rất ngạc nhiên và hỏi làm sao cậu ấy biết.
Thật ra Cao Mẫn cũng rất tò mò, nhưng hôm nay cô ấy có việc gấp, nếu không đã không lái xe nhanh như vậy nên làm như không nghe thấy gì, vừa lên xe đã nhấn ga lao vút đi.
Kiến Quốc bất lực lắc đầu và cũng khởi động xe.
Hai người gặp lại nhau lần nữa trong cửa hàng quần áo mới của Kiến Quốc. Trường học đã vào kỳ nghỉ đông, anh cả và em tư đều chọn trở về nhà. Kiến Quốc đương nhiên cũng rất nhớ nhà, nhưng nửa tháng cuối năm là lúc kinh doanh bùng nổ nhất, cậu ấy với tư cách là ông chủ, không để mắt chút không được!
Người dân đón giao thừa ngoài ăn thì còn mặc, mấy năm nay vấn đề ăn uống đã được giải quyết, dù là người thành thị hay dân quê, ngày ba bữa bánh bao trắng, củ cải luộc không còn là vấn đề, một tuần ăn thịt một lần. Người dân quê tự nuôi lợn có thể làm lạp xưởng, mùa đông phơi khô có thể ăn đến tháng 5 năm sau!
Do đó, mọi người thường bắt đầu chú ý đến cách ăn mặc, họ bình thường ăn mặc đơn giản, đến Tết thì phải mua quần áo mới, trong đó phổ biến nhất là áo khoác dạ và áo lông vũ. Áo khoác dạ vừa đẹp, vừa chống gió, chỉ cần phom dáng không bị biến đổi, một chiếc có thể mặc được bốn đến năm năm.
Áo lông vũ là mốt nhất hiện nay, chúng nhẹ và ấm, hữu dụng hơn áo khoác dạ.