Vì vậy, mặc dù Kiến Quốc có rất nhiều hàng, nhưng đến ngày 26 tết, về cơ bản tất cả các kiểu bán chạy nhất đều đã hết hàng.
Chiều hôm đó Cao Mẫn cùng với một cô gái trẻ đến cửa hàng.
Kiến Quốc ngồi trên ghế trong góc không nhúc nhích, Mã Hướng Nam nhiệt tình chạy tới, ngọt ngào nói: “Hai cô muốn mua quần áo gì? Thích mẫu nào có thể lấy xuống mặc thử!”
Cao Mẫn nhìn quần áo thưa thớt mắc trên giá, có chút không hài lòng nói: “Hàng của các anh sắp hết rồi, không có gì để chọn nữa!”
Mã Hướng Nam cười với cô ấy và nói: “Quần áo trong cửa hàng đều do ông chủ của chúng tôi lựa chọn cẩn thận, chiếc nào cũng rất đẹp. Cô nhìn chiếc áo khoác dạ màu trắng này mới đẹp làm sao. Nó không phải là không có người mua mà là do màu trắng đặc biệt kén người mặc, người bình thường mà mặc sẽ không đẹp!”
Trên thực tế, chiếc áo dạ màu trắng này không bán được một là do giá quá đắt, giá bán năm mươi chín tệ, tương đương với hai tháng lương của một công nhân bình thường. Hai là màu trắng quả thật kén người, không phải là mặc không đẹp mà là giữ gìn rất khó, bẩn một chút là không được, nên rất nhiều người không dám mua.
Cao Mẫn nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác trên kệ, cảm thấy cũng không tệ nên nói: “Được rồi, để tôi thử!”
Mã Hướng Nam khẽ gật đầu, sau đó quay sang hỏi cô gái kia: “Bạn sinh viên, bạn có muốn thử chiếc áo lông vũ màu xanh lá đó không?” Cậu ta để ý thấy cô gái đang nhìn chằm chằm vào chiếc áo đó.
Từ Ngọc Nga rất vui vẻ gật đầu.
Trước đây Cao Mẫn đã từng đến một lần, biết phòng thay đồ ở bên trong, cô đi về phía trước một cách quen thuộc. Kiến Quốc chờ đợi giây phút này đã lâu, cậu ấy ngẩng đầu lên cười nói: “Ồ, thật trùng hợp, đây không phải là chị gái suýt chút nữa đụng vào xe của tôi sao? Tới mua quần áo à?”
Vương Kiến Quốc luôn cảm thấy Cao Mẫn trông rất quen mắt, không hiểu sao lại mong được gặp lại cô ấy. Thực ra Cao Mẫn cũng có ấn tượng tốt với Vương Kiến Quốc. Bắc Kinh bây giờ xe ô tô rất nhiều, đặc biệt là trên phố Vương Phủ Tỉnh vào dịp cuối tuần, bên đường dừng đầy xe jeep. Nhưng thường là do cha mẹ lái hoặc là tài xế, có rất ít người tự lái như Vương Kiến Quốc, hơn nữa rõ ràng Kiến Quốc không phải người bản địa.
Tất nhiên, lý do chính là Kiến Quốc rất đẹp trai.
Nhưng lúc này, giọng điệu bông đùa của Kiến Quốc khiến Cao Mẫn rất khó chịu, cô ấy liếc nhìn Kiến Quốc một cái rồi nói: “Đừng thân thiết như vậy, ai là chị cậu!” Nói xong, cô ấy bất mãn nói với Mã Hướng Nam: “Người này là ai? Làm sao lại đáng ghét như vậy?”
Mã Hướng Nam cười nói: “Đây là ông chủ của chúng tôi!”
Cao Mẫn ngẩn người, trước đây cô ấy thường đến cửa hàng bách hóa để mua quần áo, qua bạn bè giới thiệu mà cô ấy biết đến cửa hàng nhỏ này. Bạn học đã từng nói chủ cửa hàng này là một sinh viên đại học Bắc Kinh. Lần đầu tiên cô ấy đến cửa hàng và thấy quần áo trong cửa hàng rất đẹp và thời trang, nên đã mua hai ba bộ một lúc.
Giống như chiếc áo dạ trắng mà cô ấy bây giờ đang cầm trên tay, thực ra cô đã thích nó ngay từ cái nhìn đầu mà không cần tới sự giới thiệu của Mã Hướng Nam. Bộ quần áo được làm bằng dạ cao cấp, có ve áo lớn gọn gàng, điểm tuyệt nhất không phải là phần eo bó sát, mà là mẫu mã rộng rãi, nhìn có vẻ thoải mái tự nhiên.
Chủ cửa hàng có con mắt rất tinh tường, chỉ là người có chút đáng ghét.
Thấy cô ấy ngẩn người, Kiến Quốc cảm thấy rất tự đắc và nói: “Chị à, tôi là chủ của hai cửa hàng này. Chúng ta cũng coi là đã quen biết nhau, hôm nay chị mua gì tôi cũng sẽ giảm giá 20% cho chị!”
Cao Mẫn không cảm kích, quay đầu tiếp tục đi vào trong.
Từ Ngọc Nga nghe vậy rất vui vẻ, cười nói: “Thật sao, cái áo khoác này cũng có thể hạ giá sao?”
Vương Kiến Quốc hào phóng vẫy tay và nói: “Đúng vậy!”