Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 934 - Chương 934:

Chương 934:

Trong năm qua, Vương Kiến Quốc đã thu hoạch được gấp đôi trong tình yêu và kinh doanh, không chỉ trở thành bạn trai của Cao Mẫn mà cửa hàng quần áo của cậu ấy còn phát triển rầm rộ. Đến nay cậu ấy đã có mười cửa hàng, quần áo được bán trong cửa hàng không chỉ là quần áo nhập từ xưởng may Bình Thành, còn có nguồn quần áo mới do Kiến Quốc đi về phía nam đến Quảng Châu tìm được trong kỳ nghỉ hè. Quần áo từ các xưởng phía nam chất lượng và tay nghề kém hơn một chút, nhưng kiểu dáng thì rất thời trang. Đôi khi Kiến Quốc nhìn cũng cảm thấy quá lòe loẹt, nhưng những bộ quần áo này bán rất chạy, rất nhiều người đến để mua.

Kiến Quốc vui vẻ trả lời: “Dì Tống, ngày kia sẽ đóng cửa rồi ạ!” Hôm nay cậu ấy và Cao Mẫn đã tính một lượt các khoản sổ sách trong một năm qua. Sau đó căn cứ vào doanh thu và biểu hiện để phân phối tiền thưởng cho cửa hàng trưởng và nhân viên. Còn chạy đến ngân hàng để rút tiền mặt và dự định sẽ phát vào chiều mai.

Cửa hàng quần áo của cậu ấy phát triển tốt được như vậy cũng không thể thiếu sự giúp đỡ của Cao Mẫn. Cô ấy có sự nhạy cảm tự nhiên với thời trang, giỏi hơn dì Linh Tuệ và có tầm nhìn tốt hơn Kiến Quốc. Bây giờ cô ấy phụ trách nhập hàng và chọn kiểu dáng trang phục trong cửa hàng.

Cao tướng quân có việc không về, cho nên buổi tối trên bàn ăn chỉ có ba người.

Cao Mẫn gắp một con tôm chiên cho mẹ, cười nói: “Mẹ, mẹ đã từng đến Bình Thành chưa?”

Tống Quỳnh Chi liếc nhìn con gái, nghiêm nghị nói: “Sắp tết rồi còn chạy lung tung làm gì? Đợi khi thời tiết ấm hơn thì tính!” Mặc dù bà rất hài lòng đối với Vương Kiến Quốc về mọi mặt, nhưng cả hai đứa đều chưa tốt nghiệp, mối quan hệ của họ vẫn chưa được công khai hoàn toàn. Nhà gái không tiện chủ động như vậy.

Cao Mẫn bĩu môi có chút không vui.

Vương Kiến Quốc đương nhiên sẵn lòng đưa bạn gái xinh đẹp về nhà, nhưng chuyện này không thể nói thẳng ra được, cậu ấy cười nói: “Dì Tống, mẹ cháu đến Bắc Kinh họp, hôm nay là xong việc, nếu tiện thì mẹ cháu muốn tới thăm nhà ta một chút!”

Tống Quỳnh Chi thái độ lập tức thay đổi, khuôn mặt rạng rỡ cười nói: “Mẹ cháu là người bận rộn, nếu như rảnh, rất hoan nghênh bà ấy tới thăm!”

Triệu Trân Trân thực sự rất bận rộn, nhưng cô vẫn có thể dành ra nửa ngày cùng thư ký và con trai đến nhà họ Cao. Khi họ đến thì Cao tướng quân và Tống Quỳnh Chi đã đợi từ lâu.

Dù là lần đầu gặp mặt nhưng đôi bên đã để lại ấn tượng rất tốt về nhau.

Ngày hôm sau, Cao Mẫn cuối cùng cũng đạt được ước nguyện cùng Kiến Quốc lên tàu đến Bình Thành.

“Trân Trân em xem, Thượng Hải càng ngày càng náo nhiệt, dù sao nó cũng là một thành phố lớn, ở điểm này Bình Thành vẫn còn kém xa!”

Triệu Trân Trân gật đầu và cười nói: “Đúng vậy, trước khi giải phóng Thượng Hải là nơi có nhiều người nước ngoài sinh sống. Dù sao với nền tảng kinh tế vững chắc và lợi thế về địa lý, muốn phát triển đương nhiên sẽ dễ dàng!” Khi ở Bình Thành làm việc, cô là phó thị trưởng của một thành phố nên phải chú ý đến hình ảnh của mình, nhưng bây giờ là kỳ nghỉ hàng năm, hơn nữa còn ở tận Thượng Hải. Cô trang điểm rất xinh đẹp, mặc một chiếc áo lông vũ màu xanh nhạt, bên trong là một chiếc áo len cổ cao màu trắng. Mái tóc ngắn được uốn nhẹ ở phần đuôi và phần mái, trên tóc cài chiếc trâm pha lê lấp lánh.

Thoạt nhìn, chỉ nghĩ cô khoảng hai mươi bảy hoặc hai mươi tám tuổi, nhưng nếu nhìn kỹ cũng chỉ khoảng ngoài ba mươi tuổi.

Vương Văn Quảng nắm tay vợ, nhẹ nhàng hỏi: “Trân Trân, bữa tối em muốn ăn gì?”

Triệu Trân Trân nói: “Em muốn ăn hoành thánh nhân rau thịt, anh biết ở đâu làm ngon không?”

Vương Văn Quảng lắc đầu và cười nói: “Anh không biết, nhưng anh có thể hỏi người khác!”

Sau khi hỏi vài người trên đường, họ hỏi thăm ra gần đây có một cửa hàng làm hoành thánh rất ngon.

Trong vài năm gần đây, các chính sách kinh tế trên cả nước đều được nới lỏng, cho phép tư nhân mở cửa hàng kinh doanh, Thượng Hải cũng không ngoại lệ, nhiều cửa hàng nhỏ với rất nhiều đồ ngon đều do tư nhân mở.

Bình Luận (0)
Comment