Cửa hàng hoành thánh được người qua đường giới thiệu này nằm trong một con hẻm nhỏ, do hai bà lão mở, người chị phụ trách gói bánh, người em phụ trách nấu và chào hỏi khách. Họ đều là những người đã ngoài sáu mươi tuổi, nhưng tinh thần có vẻ còn rất tốt, trong cửa hàng cũng có nhiều thực khách, sảnh nhỏ phía trước chật ních người. Vì quán nhỏ nên nhiều người dân địa phương chọn mua hoành thánh sống về tự nấu tại nhà.
Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân đứng ở cửa đợi một lúc mới tìm được chỗ ngồi.
Ngoài bán hoành thánh, cửa hàng này còn bán một số món ăn kèm theo gồm món chay và món thịt, món chay do người chị làm, món thịt được mua trực tiếp từ xưởng thịt.
Vương Văn Quảng chọn một đĩa củ cải chua cay, Triệu Trân Trân chọn một đĩa thịt bò hầm tẩm gia vị.
Hai vợ chồng nhìn nhau cười.
Hai bà lão động tác nhanh nhẹn, chỉ trong vài phút đã bưng ra hai bát hoành thánh bốc khói nghi ngút.
Món hoành thánh nhỏ này thực sự rất ngon, lớp da mỏng như tờ giấy, khi nấu chín sẽ bán trong suốt, có thể nhìn rõ nhân bên trong. Thịt lợn là thịt nạc ngon, món rau là rau tươi. Vị thịt và rau hòa quyện vào nhau rất hoàn hảo, khi ăn hương thơm cứ lưu luyến trong khoang miệng.
Nước dùng cũng rất đặc trưng, là nước gà hầm kỹ, rất ngon.
Sau khi Triệu Trân Trân ăn xong một bát hoành thánh lớn, chóp mũi của cô đã đổ một lớp mồ hôi.
Vương Văn Quảng lấy khăn tay ra lau cho cô và nói: “Chúng mình ăn xong thì trở về nhà khách luôn nhé, bờ sông gió lớn, cẩn thận bị cảm lạnh!”
Triệu Trân Trân gật đầu.
Vương Văn Quảng nói đúng, mùa đông ở Thượng Hải quả thực không tốt lắm, mặc dù không lạnh như Bình Thành, nhưng độ ẩm trong không khí rất cao khiến người ta cảm thấy khó chịu. Hơn nữa trong nhà cũng không có hệ thống sưởi, nhiệt độ bên ngoài bao nhiêu thì trong phòng về cơ bản cũng vậy.
Cuối năm là thời điểm lạnh nhất ở Thượng Hải.
Sau bữa tối đơn giản họ vội vã trở về, giữa đường đã vẫy một chiếc xe ba bánh và rất nhanh đã trở về nhà khách.
Nhà khách ở vị trí rất tốt, mở cửa sổ là có thể nhìn thấy cảnh đêm của sông Hoàng Phố.
Vương Văn Quảng mượn một bếp điện nhỏ ở quầy phục vụ của nhà khách, đun một ấm nước sôi, lấy cà phê từ vali ra và pha hai cốc.
Triệu Trân Trân vào phòng tắm của nhà khách để tắm nước nóng, khuôn mặt của cô đỏ ửng và cô quấn quanh người một chiếc khăn bông dày. Vương Văn Quảng thấy tóc cô vẫn chưa lau khô nên nhanh chóng tìm một chiếc khăn sạch quấn lại quanh đầu và nói: “Đừng để bị cảm lạnh đấy, chúng mình ở Thượng Hải chơi hai ngày, sau đó đi Tam Á nhé?”
So với Thượng Hải, Tam Á mới là thiên đường nghỉ đông thực sự.
Triệu Trân Trân uống một ngụm cà phê nóng và cười nói: “Văn Quảng, khi mình đến đây Đường Đường đã khóc một trận, nếu đến Tam Á bằng tàu hỏa sẽ mất hơn một ngày. Vậy thì thời gian trở về lại càng trễ thêm, chẳng phải con bé sẽ rất buồn sao?”
Vương Văn Quảng cũng nhớ con gái, nhưng cảm thấy vợ chồng họ ngày thường quá bận rộn, ra ngoài một lần cũng không dễ dàng gì, bèn cười nói: “Đường Đường quá nũng nịu. Con bé đã sáu tuổi, sắp đi học rồi, cũng đã đến lúc rèn luyện cho con bé năng lực tự lập. Hơn nữa mấy đứa Nhị Bảo, Tam Bảo đều ở nhà nên sẽ không sao đâu!”
Nói là như vậy, nhưng Triệu Trân Trân vẫn rất nhớ cô con gái nhỏ của mình.
Vương Văn Quảng đi tới, khoác vai vợ và nói: “Trân Trân, em đừng nghĩ nhiều, ngày mai chúng ta đi Tam Á nhé?”
Triệu Trân Trân trong lòng cũng rất muốn đi, nhưng cô vẫn do dự và nói: “Văn Quảng.. Ngày mai là mùng năm Tết, cả đi cả về cũng mất ba ngày. Mùng tám thị chính sẽ bắt đầu làm việc, chắc chắn sẽ về không kịp!”
Vương Văn Quảng nhìn kỹ khuôn mặt mịn màng của vợ mình, mặc dù cô trẻ hơn tuổi thật nhiều, nhưng năm tháng không ngừng trôi, khóe mắt cô cũng có những nếp nhăn nhỏ. Anh đưa tay chạm vào đầu cô và cười nói: “Trân Trân, dù ai rời đi thì trái đất vẫn quay, nhưng thời gian thuộc về chúng ta chỉ có như vậy, dùng bao nhiêu ít bấy nhiêu!”