Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 936 - Chương 936:

Chương 936:

Người ở độ tuổi trung niên thực sự sẽ cảm thấy thời gian trôi rất nhanh, việc Kiến Dân, Kiến Minh và Kiến Quốc đến Bắc Kinh học đại học dường như mới xảy ra ngày hôm qua. Nhưng bây giờ Kiến Dân và Kiến Minh đã tốt nghiệp. Kiến Dân và Ngô Thiên Nguyệt đã giành được cơ hội du học đến Hoa Kỳ để tiếp tục việc học do chính phủ tài trợ và đã ở đó được hơn nửa năm. Kiến Minh được đặc cách vào quân đội và đã hơn nửa năm chưa về nhà. Kiến Quốc cũng sẽ tốt nghiệp đại học vào tháng sáu năm sau.

Tháng chín năm nay, Kiến Xương cũng đến học tại Học viện Mỹ thuật Bắc Kinh.

Những đứa trẻ thực sự đang trưởng thành, giống như những chú chim đã đủ lông đủ cánh, khi lớn sẽ rời tổ.

Vương Văn Quảng lấy chiếc khăn ướt trên đầu cô xuống và dùng một chiếc khăn sạch khác để quấn lại.

Trên thực tế, Triệu Trân Trân rất muốn đến Tam Á. Trong vài năm qua, sự phát triển của Bình Thành rất ổn định, không giống như những nơi khác luôn có những rắc rối khác nhau. Nhưng với tư cách là phó thị trưởng, cô có trách nhiệm rất nặng nề.Cô lại là một người rất khắt khe, không cho phép mình có cơ hội phạm sai lầm trong công việc.

Cô đã kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần sau bao nhiêu năm làm việc.

Có thể đến Tam Á phơi nắng thì quá tốt rồi.

Vương Văn Quảng thấy cô do dự thì nói: “Trân Trân, chuyến tàu từ Thượng Hải đến Tam Á khởi hành vào buổi sáng và đến nơi vào buổi tối, nhưng nếu lần này không đi, lần sau đi thẳng từ Bình Thành thì thời gian ở trên đường sẽ càng nhiều hơn!”

Triệu Trân Trân tựa vào lòng chồng và nói: “Được, ngày mai chúng mình sẽ đến đó, nhưng vé tàu rất khó đặt, ngày mai chưa chắc đã mua được vé đâu.”

Vương Văn Quảng xoa đầu vợ và nói: “Chuyện này em không cần lo lắng, vấn đề vé để anh phụ trách!”

Sáng sớm hôm sau Vương Văn Quảng ra ngoài, anh đến nhà ga mua vé. Thực ra vé tàu sau tết không khó mua, anh đến hỏi, quả nhiên vẫn còn vé. Sau khi mua vé, anh mua bánh bao chiên làm bữa sáng, khi trở về đến nhà khách Triệu Trân Trân mới thức dậy.

Triệu Trân Trân nhìn anh cười rạng rỡ và nói: “Anh thực sự đã mua được vé rồi à?”

Vương Văn Quảng gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, giờ là bảy rưỡi, mười giờ tàu xuất bến, chúng mình ăn xong thu dọn đồ đạc chút rồi đi thôi!”

Trưa ngày hôm sau, Triệu Trân Trân mặc một chiếc váy vải lụa tuyết mua từ một cửa hàng tại Tam Á, còn Vương Văn Quảng mặc một chiếc áo hoa in hình cây dừa. Họ cùng nhiều người tắm nắng trên bãi biển.

Khi hai vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật ở Hải Nam, ở nhà mấy đứa trẻ không chịu sự quản lý của cha mẹ nên cuộc sống trôi qua rất thảnh thơi.

Khi Vương Kiến Quốc mới quen Cao Mẫn, ấn tượng đầu tiên là cô ấy là một cô gái lạnh lùng và kiêu ngạo, tính tình thất thường. Mặc dù như vậy nhưng cậu ấy vẫn quyết định theo đuổi. Sau khi hai người gặp nhau vài lần, Kiến Quốc nhận ra rằng sự thật không như cậu ấy nghĩ. Cô ấy hơi lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng tính tình không tệ, ngày đâm xe đó cũng rất tình cờ. Cô ấy là sinh viên khoa tài chính của đại học Thanh Hoa, rất yêu thích ngành này nên trong nhà có rất nhiều sách về tài chính và trong số đó có nhiều sách cô ấy đã phải bỏ ra nhiều tiền mới mua được.

Ai biết anh hai cô ấy về nhà thăm người thân, không biết trong đầu có vấn đề gì, cũng không nói cho cô ấy biết mà lấy đi hơn chục cuốn sách, hơn một nửa số sách này đều là sách Cao Mẫn rất thích đọc. Cô ấy rất tức giận, nổi nóng tại trận. Mẹ cô ấy cũng giúp cô ấy mắng con trai, nhưng cha cô ấy không nói giúp cho cô ấy, kết quả cuối cùng là hai cha con họ cãi nhau.

Sau khi thân thiết hơn, Kiến Quốc nhận thấy Cao Mẫn không hề lạnh lùng và kiêu ngạo. Cô ấy nói rất nhiều khi gặp cậu ấy, cô ấy sẽ thảo luận với Kiến Quốc các vấn đề về gia đình, trường học thậm chí là trong xã hội. Đương nhiên họ đều là sinh viên khoa tài chính, về phương diện chuyên ngành cũng có nhiều chủ đề để thảo luận.

Bình Luận (0)
Comment