Vừa nói xong trên xe lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Đêm qua Triệu Trân Trân mất ngủ, quá nhiều quá nhiều hồi ức kiếp trước như bom tạc xông vào đầu. Vương Văn Quảng không ở nhà, cô uống trộm nửa chai rượu vang cũng không thể yên lòng chìm vào giấc ngủ.
Lúc này cô dựa lên lưng ghế, ngủ thiếp đi trên cung đường lắc lư, cho dù lúc nãy công nhân nói chuyện rất to cũng không quấy rầy đến cô.
Chị Quách sợ cô bị lạnh cởi áo khoác của mình ra đắp lên cho cô.
Thực ra mấy người Trương Huệ Lan nghĩ nhiều rồi, xe vừa đến huyện Ngụy Sơn đã có người đến tiếp đón rồi. Cán sự của chính quyền thành phố thông báo cho tài xế đưa những diễn viên công nhân này đến nhà ăn của chính quyền huyện, ăn uống xong sắp xếp mọi người nghỉ ngơi một lúc, hai giờ chiều bắt đầu diễn kịch.
Sân khấu kịch ở trong trụ sở chính quyền huyện đã dựng xong rồi.
Triệu Trân Trân không có khẩu vị, cô ăn vội mấy miếng rồi dẫn theo chị Quách đi kiểm tra sân khấu kịch. Vậy mà thật sự có chút vấn đề, đương nhiên có thể là chính quyền huyện chưa từng có kinh nghiệm chuẩn bị chuyện này. Sân khấu ngoài trời cũng không dùng màn che ngăn cách tức là không có hậu trường, vậy thì diễn viên sẽ không có chỗ trang điểm.
Mặc dù “Chiến Bình Thành” chỉ dài nửa tiếng nhưng cũng có hơn bốn mươi diễn viên, có người chỉ diễn có nửa tiếng, thậm chí ngắn hơn. Nếu như không có nơi đợi diễn vậy thì rất bất tiện!
Triệu Trân Trân lập tức dẫn chị Quách đi tìm nhân viên công tác của chính quyền huyện. Có lẽ vì còn chưa đến giờ đi làm nên trong khoảng thời gian ngắn không tìm thấy người phụ trách.
Thế này thì cũng hết cách, chỉ đành ở tại chỗ chờ đợi.
Vừa nãy chị Quách chưa ăn no, lấy từ trong túi ra hai miếng bánh ngọt chia cho Triệu Trân Trân một miếng, nói: “Chủ tịch Triệu, có lẽ người của huyện đều đi tiếp đón Thị trưởng Trần rồi. Chúng ta cũng không cần gấp, dù sao một rưỡi chiều đi làm, vẫn còn hơn nửa tiếng nữa!”
Triệu Trân Trân gật đầu.
Hai người ngồi trên ghế dưới sân khấu cúi đầu ăn bánh ngọt nói chuyện, căn bản không chú ý tới Lư Chí Vĩ từ dãy phòng làm việc phía trước đi tới.
Mặc dù Thị trưởng Trần khoảng bốn mươi tuổi nhưng tình trạng sức khỏe không được tốt cho lắm. Anh ta mắc bệnh cao huyết áp và bệnh tim, là người đứng đầu của chính quyền thành phố, anh ta thường xuyên phải thức đêm tăng ca cho nên bình thường thuốc không rời tay.
Nhưng hôm nay bận đến mắc lỗi, vậy mà thư kí Tiểu Lưu lại quên túi của Thị trưởng Trần ở phòng tiếp khách. Thị trưởng Trần và bí thư huyện Ngụy Sơn nói chuyện quê nhà có lẽ là không kìm được kích động, thư ký Tiểu Lưu rất lo lắng muốn trộm chạy ra ngoài lấy thuốc nhưng lại sợ bên này xảy ra chuyện gì khi anh ta không ở đó.
Đó sẽ là không làm hết chức trách một cách nghiêm trọng.
Đúng lúc gặp Lư Chí Vĩ ở ngoài cửa, thư ký Tiểu Lưu bèn nhờ anh ta đi lấy hộ một chuyến.
Lư Chí Vĩ hơi nhíu mày, cảm thấy thái độ làm việc của cán bộ Công đoàn của Xưởng bông nhà nước quá hời hợt. Hai giờ bắt đầu biểu diễn mà giờ đã hơn một giờ rồi sao vẫn có tâm trạng ở đây nói chuyện chứ?
Những diễn viên khác cũng không biết đang ở đâu rồi?
Anh ta dừng lại đang định nói thì chị Quách vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ đứng lên, nói: “Ôi, đây không phải là trưởng phòng Lư sao? Tôi và Chủ tịch Triệu đang có việc cần tìm lãnh đạo, bây giờ anh không bận chứ?”
Lư Chí Vĩ liếc mắt nhìn Triệu Trân Trân vẫn đang ngồi không nhúc nhích, hỏi: “Chuyện gì?”
Chị Quách lại bước lên trước mấy bước chỉ sân khấu nói: “Trưởng phòng Lư, anh xem chỗ này không có hậu trường, diễn viên không có chỗ trang điểm!”
Lư Chí Vĩ nhíu mày chỉ một gian phòng làm việc đối diện phía sau sân khấu nói: “Tạm thời dựng thì không kịp. Như vậy đi, cô đi với tôi, tôi bảo bọn họ cho các cô mượn tạm văn phòng vậy!”