Mặc dù văn phòng cách sân khấu có hơi xa nhưng đây quả thực là phương pháp có thể cứu nguy duy nhất rồi.
Chị Quách cảm kích nói: “Được, cảm ơn trưởng phòng Lư trước!” Chị ta vừa nói vừa ngoảnh đầu nhìn Triệu Trân Trân.
Không ngờ Chủ tịch Triệu luôn luôn lanh lợi lại ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, nói với giọng gần như hời hợt: “Chị Quách, chị đi theo trưởng phòng Lư đi, tôi không qua đó nữa, chắc có lẽ lát nữa mọi người sẽ đến!”
Chị Quách nghĩ thấy cũng đúng, hơn bốn mươi diễn viên thêm cả toàn thể nhân viên của Công đoàn tổng cộng hơn năm mươi người, không có Triệu Trân Trân ở đây sợ là sẽ loạn cào cào cả lên.
Hai giờ hai mươi phút, cuối cùng “Chiến Bình Thành” thuận lợi bắt đầu biểu diễn.
Triệu Trân Trân đặc biệt tìm một vị trí không nổi bật ở bên cạnh hàng sau, như vậy người khác sẽ không dễ chú ý đến cô, nhưng cô lại có thẻ nhìn rõ hành động của phần lớn người ngồi hàng trước.
Đặc biệt là Thị trưởng Trần và mấy lãnh đạo của huyện Ngụy Sơn.
Mặc dù Ngô Thanh Phương làm người thanh cao nhưng tài nghệ viết bài quả thực rất cao. Để cho tình tiết câu chuyện càng thêm hợp lý và chân thực, cô ấy đã hỏi thăm không ít người, thu thập không ít tài liệu, tái hiện kỹ càng cuộc đời của người anh hùng Trần Phương Nam.
Trong đó có một điều Triệu Trân Trân ấn tượng rất sâu sắc, đó là Trần Phương Nam có tất cả ba người con nhưng ba người con đều được nuôi dưỡng ở quê nhà. Đặc biệt là người con cả Trần Hữu Tùng, mãi đến năm mười hai tuổi mới về với cha mẹ.
Vào lúc Thị trưởng Trần mười lăm tuổi, Trần Phương Nam đã qua đời rồi.
Nói cách khác, thực ra thời gian chung sống của Thị trưởng Trần Hữu Tùng với cha rất ngắn.
Theo diễn biến của vở kịch thì sắp đến phần cao trào kịch liệt nhất rồi. Triệu Trân Trân phát hiện vẻ mặt Thị trưởng Trần luôn rất bình tĩnh đã thay đổi trong khoảnh khắc Trần Phương Nam bị đạn lạc của quân địch bắn trúng ngã xuống.
Thị trưởng Trần nhìn chăm chú vào diễn viên trên sân khấu ánh mắt thoáng hiện lên một chút căm ghét.
Triệu Trân Trân dụi mắt, có hơi nghi ngờ mình nhìn nhầm rồi.
Sau khi diễn tập kết thúc, thoạt nhìn Thị trưởng Trần có hơi mệt, bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện huyện Ngụy Sơn tự mình đưa ông ta đến phòng tiếp khách của huyện.
Nhân viên công tác trong huyện cũng dồn dập đi theo qua đó.
Chị Quách có hơi bực mình, chính quyền huyện của huyện Ngụy Sơn làm việc thật là không đến nơi đến chốn, xong việc là mặc kệ mấy người bọn họ không thèm lo nữa?
Triệu Trân Trân lại cảm thấy có thể hiểu được. Dù sao huyện Ngụy Sơn là nơi hẻo lánh, tình hình kinh tế cũng rất kém, khó khăn lắm mới có thị trưởng đến, chắc chắn phải chăm sóc tốt lãnh đạo trước đã.
Cô hắng giọng nói: “Mọi người không cần loạn, chúng ta cứ đi như vậy thì không được, phải tẩy trang trước đã. Chị Tào, Tiểu Lý, hai người đi qua duy trì trật tự!”
Công nhân nhanh chóng xếp hàng tẩy trang, Triệu Trân Trân dẫn mấy đồng chí Công đoàn thu dọn sân khấu một chút.
Bọn họ vừa dọn xong thì cuối cùng nhân viên ở đây cũng đến, ba chân bốn cẳng khiêng ghế đi.
Lúc Triệu Trân Trân rất thất vọng xoay người rời đi, thư ký Lưu bên cạnh Thị trưởng Trần vội vàng đi đến, nói: “Hai người ai là chủ tịch Công đoàn của Xưởng bông nhà nước? Thị trưởng Trần có chuyện muốn hỏi!”
Triệu Trân Trân vội vàng cười nghênh đón, chủ động giơ tay nói: “Anh là thư ký Lưu nhỉ, tôi là Triệu Trân Trân. Vốn dĩ Công đoàn chúng tôi cũng muốn báo cáo công việc cho Thị trưởng Trần, chỉ là sợ làm phiền lãnh đạo nghỉ ngơi thôi!”
Thư ký Lưu cười với cô nói: “Xin mời đi theo tôi!”
Thị trưởng Trần mặc quần áo thường ngày ngồi trên ghế trong phòng tiếp khách, tinh thần hơi mệt mỏi nhưng thoạt nhìn rất hiền hòa. Nhưng Triệu Trân Trân vẫn có chút căng thẳng.
Cô được mời ngồi luôn cảm thấy trong lòng bất an, dứt khoát đứng lên nói: “Chào Thị trưởng Trần!”