Trần Hữu Tùng vẫy tay tỏ ý để cô ngồi xuống, nói: “Đồng chí Tiểu Triệu phải không? Vở kịch này của các cô biên rất tuyệt, nói một chút tại sao lại nghĩ đến dàn dựng một vở kịch hiện đại như vậy?”
Mặc dù Trần Hữu Tùng làm thị trưởng nhưng thực chất bên trong vẫn không đủ khôn khéo đưa đẩy. Thực ra anh ta cực kỳ không thích cấp dưới a dua nịnh hót, đặc biệt là người như Triệu Trân Trân, quá là gặp may. Dàn dựng một vở kịch như vậy, lẽ nào không coi như là gián tiếp nịnh nọt?
Trông đồng chí này rất trẻ nhưng cũng không ít tâm tư!
Thực ra Triệu Trân Trân đã sớm nghĩ đến vấn đề này từ trước rồi.
Cô lập tức dùng cớ mình đã chuẩn bị trước nói: “Thị trưởng Trần, hạnh phúc của nhân dân chúng tôi và yên bình của quốc gia đều là do vô số anh hùng chiến đấu anh dũng đổ máu trên chiến trường dành được, họ nên được chúng ta mãi mãi ghi nhớ trong lòng. Nhưng bây giờ xã hội lại thịnh hành một loại chủ nghĩa hưởng thụ và chủ nghĩa tự do, dần dà tư tưởng của con người sẽ năm bè bảy mảng như vậy rất nguy hiểm! Chủ tịch Mao từng nói, đoàn kết chính là sức mạnh mạnh lớn nhất, chúng ta tưởng nhớ anh hùng xưa, nội bộ đoàn kết một lòng, không chịu thua bên ngoài! Cường quốc phương Tây phong tỏa chúng ta nhưng chúng ta vẫn có thể chiến thắng!”
Lời này nghe có vẻ rất có lý nhưng nghĩ kỹ quả thực chỉ là lời nói qua loa.
Thị trưởng Trần không hài lòng, anh ta cau mày cảm thấy chủ tịch Công đoàn của Xưởng bông nhà nước không có tư cách để ông ta hao tâm tổn trí, vẫy tay đang muốn cho Triệu Trân Trân ra ngoài.
Triệu Trân Trân đã ở phía trước rút một tờ giấy từ trong túi xách ra vui mừng đưa cho ông ta, nói: “Thị trưởng Trần! Tôi đại diện cho toàn bộ công nhân viên Xưởng bông nhà nước cảm ơn sự chỉ bảo của ngài trong lúc trăm bề bận rộn với chúng tôi. Đây là vở kịch Công đoàn chúng tôi mới chuẩn bị dàn dựng, ngài xem thử xem thế nào?”
Trần Hữu Tùng không có kiên nhẫn xem nhưng chữ viết xinh đẹp trên giấy quả thực khiến người ta nhìn rất thoải mái. Anh ta cúi đầu nhìn lướt qua rồi nhìn Triệu Trân Trân với ánh mắt có chút bất ngờ.
Vở kịch mới này tên “Tân Đậu Nga”, nội dung chính là nữ thị trưởng xuất thân từ gia đình liệt sĩ cách mạng. Cô ấy đã tận tụy vì Đảng vì dân, cả năm không nghỉ ngơi, thậm chí bị ốm cũng không đi bệnh viện điều trị. Nhưng không ngờ bên người lại có tiểu nhân ẩn núp thu nhập rất nhiều chứng cứ vu cáo hãm hại cô thông đồng với địch bán nước. Vị thị trưởng này hàm oan ngồi tù, cuối cùng bởi vì cái gọi là chứng cớ rành rành mà bị chặt đầu giữa đám đông.
Sau khi cô qua đời, ông trời trút xuống một trận tuyết lông ngỗng lớn suốt một ngày một đêm.
Bản thân câu chuyện đương nhiên không có vấn đề gì.
Có điều nội dung này rất thú vị. Nếu như đổi giới tính của thị trưởng thành nam, như vậy bối cảnh thân phận hoàn toàn chính là bản thân Thị trưởng Trần. Đều là người xuất thân từ gia đình liệt sĩ cách mạng, sức khỏe không tốt, vì công việc mà không đi bệnh viện.
Thị trưởng Trần nhíu mày không khách khí nói: “Quả thực bây giờ đất nước chúng ta vẫn còn đang trong thời kỳ khá khó khăn, Đảng và quần chúng nhân dân đều cần một vài vở kịch hiện đại để tích cực vươn lên, vở kịch này của các cô không tệ nhưng ý kiến của tôi là đổi một chút!”
Triệu Trân Trân không tức giận chút nào mà cười híp mắt nhận lại bản thảo nói: “Lãnh đạo góp ý rất đúng! Khi trở về chúng tôi nhất định sẽ mở họp biên soạn lại nội dung vở kịch mới. Không làm phiền Thị trưởng Trần nghỉ ngơi nữa!”
Nói xong cô xoay người rời đi.
Trần Hữu Tùng ngạc nhiên, tác phong của đồng chí nữ này thật sự hơi kỳ lạ. Người lãnh đạo là anh ta đây còn chưa nói gì đã tự mình rời đi rồi? Có điều cũng không còn gì để nói nữa!
Thị trưởng Trần mệt mỏi nhắm mắt lại.