Hầu như tất cả người Bình Thành đều biết cha của anh ta là liệt sĩ, là đại anh hùng, tất nhiên cũng là một người tốt.
Nhưng từ nhỏ Thị trưởng Trần đã không thích cha như vậy đương nhiên cũng không thích mẹ cho lắm.
Tuổi thơ của anh ta khác với những đứa trẻ bình thường, không có cha mẹ ở bên cạnh. Hai phần tử yêu nước cuồng nhiệt một lòng cống hiến cho sự nghiệp cứu nước vĩ đại, có con cũng không có thời gian nuôi dưỡng, tùy tiện ném về quê hoặc là nhà họ hàng.
Ký ức tuổi thơ của Trần Hữu Tùng rất hỗn loạn, bởi vì anh ta đã sống ở bốn năm gia đình khác nhau, cuối cùng đến năm mười hai tuổi được cha mẹ đón về. Nhưng mà căn bản không có hơi ấm gia đình mà anh ta mong đợi.
Cha mẹ ở bộ đội rất bận, cha bận đánh trận mẹ bận làm tuyên truyền làm hậu cần, căn bản không quan tâm anh ta và em trai em gái. Thậm chí có lúc trong nhà hết lương thực cũng không biết. Trần Hữu Tùng mười hai tuổi thường phải dẫn em trai em gái ra ngoài mua lương thực, mua thức ăn như một ông cụ non.
May mà sau này anh ta và em trai em gái đều được đưa đến trường học hậu phương học. Trong trường có thầy cô và bạn học, ăn cơm cũng có nhà ăn, tất cả đều không cần anh ta phải lo lắng. Hơn nữa Trần Hữu Tùng rất thích học.
Sau khi lớn lên, anh ta cũng thử hiểu cha và mẹ, nhưng trên tình cảm vẫn không có cách nào tha thứ.
Mặc dù Triệu Trân Trân nói với Thị trưởng Trần quay về sẽ thảo luận vở kịch mới, nhưng trên thực tế cô căn bản không có ý định dàn dựng vở kịch mới. Người khác không biết nhưng cô đã được lĩnh hội rồi, dàn dựng một vở kịch thật sự quá quá là phiền phức!
Từ đầu đến cuối tiêu hao rất nhiều tinh lực và thời gian của cô, không nói bây giờ tổ dàn dựng lâm thời gom lại của bọn họ quả thực chẳng ra làm sao.
Mặc dù vở kịch “Chiến Bình Thành” đã tập luyện rất nhiều lần diễn rất nhiều lần, nhưng nói thật lòng cũng vì có hào quang của anh hùng Trần Phương Nam nên không ai dám nói diễn không hay.
Thực ra thật sự rất khó coi.
Đặc biệt là cô, sau này nhìn biểu cảm khoa trương và ngôn ngữ cơ thể của những diễn viên kia đều muốn trợn trắng mắt!
Hơn nữa không chỉ là thời gian và tinh lực, kịch bản được Ngô Thanh Phương viết miễn phí nhưng giáo viên của đoàn văn công đến chỉ đạo diễn kịch được trả công theo số ngày, còn có công nhân của công xưởng bởi vì diễn kịch mà chậm trễ thời gian đi làm. Chỗ tiền lương này cũng do Công đoàn bọn họ bù vào.
Cộng tất cả lại cũng là một khoản chi tiêu lớn.
Vốn dĩ kinh phí của Công đoàn rất có hạn, thực sự không đủ sức dựng thêm một vở kịch mới nữa!
Buổi chiều hôm đó Triệu Trân Trân tan làm sớm đi đón Kiến Dân, Kiến Quốc và Kiến Xương. Về đến nửa đường thì gặp người thổi kẹo, Kiến Quốc và Kiến Xương ồn ào đòi ăn, cô bèn mua cho ba anh em mỗi người một cái.
Kiến Dân chọn một con khỉ con đáng yêu, Kiến Quốc chọn con heo lớn nhất, Kiến Xương chọn một con thỏ tròn trịa nhưng thằng nhóc cầm trong tay không nỡ ăn.
Tiểu Kiến Xương trên đường không ngừng nói chuyện với mẹ, chơi gì ở nhà trẻ, buổi trưa ăn gì, hai người bạn nhỏ nào đó cãi nhau. Chuyện gì cũng muốn kể hết một lượt, cuối cùng liếm kẹo đường vui vẻ nói: “Mẹ, hôm nay ở trường giáo viên dạy bọn con hát thỏ con ngoan ngoãn, rất hay!”
Có lẽ là bà nội Tào Lệ Quyên dạy rất tốt, gần đây năng lực biểu đạt ngôn ngữ của Tiểu Kiến Xương tiến bộ vượt bậc, không những phát âm rõ mà lượng từ vựng nắm được cũng nhiều lên đáng kể. Hơn nữa thằng nhóc không thích nói những câu ngắn như trước mà còn có thể nói rất lưu loát những câu dài.
Về phương diện thơ cổ, mặc dù không so được với ai người anh lúc tuổi đó, nhưng bây giờ thằng nhóc đã đọc được một nửa Tam Tự Kinh, thuộc hơn mười bài thơ Đường, cũng coi như giỏi hơn những đứa trẻ khác rồi.