Triệu Trân Trân cười nhìn thằng nhóc, hỏi: “Vậy Kiến Xương của chúng ta học thuộc chưa? Lát nữa hát cho mẹ nghe có được không?”
Kiến Xương lớn tiếng nói: “Được ạ!”
Vương Kiến Quốc nuốt xuống miếng kẹo heo cuối cùng, nói: “Mẹ! Hôm nay con làm được một việc lớn!”
Vương Kiến Dân vừa ăn kẹo khỉ vừa nhàm chán đếm sỏi trên đường nghe thấy lời của Kiến Quốc vội vàng ngoảnh đầu lại.
Em trai làm việc lớn gì sao cậu bé không biết?
Triệu Trân Trân cũng vội vàng hỏi: “Vậy sao, việc lớn gì vậy?”
Vương Kiến Quốc rất hài lòng với phản ứng của anh trai và mẹ, cười nói: “Chiều nay tan học con và anh trai đi nhà ăn ăn cơm, bà phụ bếp cho chúng hơi nhiều thức ăn. Con còn thừa lại nửa cái bánh bao, thực sự không ăn nổi nữa bèn thả vào trong túi. Sau đó Trình Diệp Diệp của lớp chúng con khóc, bạn cùng bàn của bạn ấy nói là cơm của bạn ấy bị Trình Tiểu Phán cướp rồi nên rất đói thế là khóc, con đã cho bạn ấy nửa cái bánh bao đó!”
Trước đây khi chưa có Tiểu Kiến Minh, buổi trưa đều là mẹ Trương nấu cơm rồi đón hai anh em về nhà. Nhưng bây giờ thực sự không có thời gian nên hai anh em bắt đầu ăn ở nhà ăn của đại học. Dù sao tiểu học và đại học đều nằm trên một con phố, nếu như đi đường tắt, đi qua cổng sau là đến, vốn dĩ Triệu Trân Trân có chút không yên tâm.
Sau này nghe nói chủ nhiệm lớp của Kiến Dân, Kiến Quốc ở nhà tập thể của đại học, chồng cô là công chức hành chính đại học. Vị chủ nhiệm lớp này mỗi buổi trưa đều đến nhà học đại học nên cô bèn nhờ cô mỗi ngày dẫn hai anh em qua đó.
Đến nhà ăn trực tiếp đi tìm thím phụ bếp Chu Thục Bình là được.
Chưa đến nửa tháng, hai đứa trẻ này đã thích đến nhà ăn ăn cơm. Hơn nữa chúng cũng đã quen đường, hoàn toàn không cần người khác dẫn nữa.
Triệu Trân Trân xoa đầu Kiến Quốc, cười khen con trai: “Kiến Quốc của chúng ta là đứa trẻ tốt bụng. Con làm như vậy là đúng rồi, không thể lãng phí lương thực, phải đưa cho người cần!”
Vương Kiến Dân ăn kẹo khỉ xong như có điều suy nghĩ nhìn hai đứa em trai, do dự một chút cũng mở miệng nói: “Mẹ, hôm nay giáo viên môn toán bọn con khen con! Bởi vì lần kiểm tra này khá khó, trên lớp chỉ có con và Tôn Đường Đường làm được điểm tối đa!”
Vương Kiến Quốc có chút không phục bĩu môi, thằng bé chỉ sai một câu điền chỗ trống nên đã bị trừ hai điểm, nếu không cũng được điểm tối đa rồi!
Con trai lớn luôn học rất tốt, Vương Văn Quảng không chỉ từng nói một lần đứa trẻ này giống anh hồi nhỏ nhất! Trên gương mặt Triệu Trân Trân lộ ra ánh mắt khen ngợi nói: “Kiến Dân giỏi quá! Thông minh hơn mẹ nhiều! Có lẽ cha con hồi nhỏ cũng không thông minh bằng con!”
Vương Kiến Dân có hơi xấu hổ cười, cậu bé đi phía trước xe đạp của Triệu Trân Trân để mẹ dễ dàng xoa đầu, còn đặc biệt đi chậm lại mấy bước.
Triệu Trân Trân nhìn con trai lớn lắc lư đi đường cảm thấy cực kỳ buồn cười, lại còn đáng yêu. Cô nghịch ngợm vỗ đầu con trai lớn, nói: “Kiến Dân à, mẹ đi cửa hàng thực phẩm phụ mua chút xì dầu và giấm, con và Kiến Quốc ở ngoài trông xe giúp mẹ, không được chạy lung tung nhé!”
Vương Kiến Dân gật đầu.
Mua đồ xong, bốn mẹ con về đến nhà lại phát hiện trong nhà có một vị khách không mời mà đến.
Từ sau khi Vương Văn Quảng lên làm phó hiệu trưởng, người đến nhà thăm hỏi nhiều lên hẳn. Có vài người có quan hệ thực sự như là đồng nghiệp, học sinh, họ hàng nhưng cũng có những người có quan hệ xa lắc la lơ.
Vương Văn Quảng không có kiên nhẫn bắt chuyện với những người này. Triệu Trân Trân cũng không thích bởi vì thời gian của cô rất ít. Ngoài đi làm cô còn phải chăm sóc con cái, còn phải sắp xếp thời gian học tập.
Cô hận không thể tách một ngày thành hai ngày!
Mẹ Trương nghe thấy tiếng mở cửa thì ôm Tiểu Kiến Minh đi ra. Triệu Trân Trân rửa tay ở vòi nước trong sân vội vàng đón lấy bé tư.