Tiểu Kiến Minh nhìn thấy mẹ thì nở nụ cười, lộ ra lợi màu hồng nhạt, dùng sức chui đầu vào lòng cô.
Lúc này trong nhà lại có một cô gái trẻ lạ mặt đi ra. Cô ta mặc bộ quần áo sợi tổng hợp ngay ngắn, sau đầu thắt hai bím tóc lớn, trên mặt nở nụ cười niềm nở nói: “Chị dâu Trân Trân về rồi?”
Triệu Trân Trân nghĩ nửa ngày cuối cùng nhớ ra cô ta là em họ ở thị trấn, quê của Vương Văn Quảng, sau khi kết hôn cô ta thường cùng chồng về quê tế tổ.
Thực ra nhánh này của bọn họ đã chuyển khỏi thị trấn từ đời ông cố của Vương Văn Quảng rồi cho nên trên thực tế cũng không phải là người trong tộc, cha của người em họ này làm người hết sức thân thiện, bọn họ đi tế tổ chính là ở nhà của ông.
Mặc dù nhớ ra là ai nhưng thực sự không nhớ ra tên Triệu Trân Trân ậm ờ nói: “Em họ mau vào nhà ngồi đi!”
Vương Phương Phương gật đầu nói: “Sợ là chị dâu không nhớ em rồi, em tên là Phương Phương!”
Triệu Trân Trân không có thời gian vòng vo với cô ta nên hỏi thẳng: “Em họ Phương Phương sao đột nhiên lại đến đây? Có chuyện gì sao?”
Vương Phương Phương có chút xấu hổ cúi đầu hai tay xoắn bím tóc nói: “Cái đó, chị dâu... em ly hôn rồi, không có mặt mũi về nhà mẹ đẻ. Bây giờ em không có nơi để đi, muốn xin chị dâu chứa chấp em. Vừa lúc mấy đứa trẻ còn nhỏ, một mình mẹ Trương bề bộn nhiều việc, em có thể chăm sóc trẻ con, giặt quần áo nấu cơm đều được! Chị dâu cũng không cần trả tiền lương cho em, cho em ăn uống là được rồi!”
Năm nay chú trọng người người bình đẳng, mọi người đều là chủ nhân của xã hội. Nếu như không phải thực sự bận không dứt ra được, thậm chí cô còn không muốn thuê mẹ Trương. Trong nhà tập thể nhiều người nhiều chuyện, Văn Quảng lên chức hiệu trưởng, rất nhiều người đều đang nhìn vào, cô lại ra vẻ dùng hai giúp việc trong nhà?
Vậy không phải là cho người ta sẵn chủ đề để bàn tán sao?
Triệu Trân Trân cười nói: “Em họ Phương Phương lại đùa, điều kiện em tốt như vậy, lại trẻ như vậy, ở nhà chăm trẻ nấu cơm không phải là lãng phí sao? Như thế này đi, hôm nay em yên tâm ở lại đây một đêm đi, chiều mai theo chị đi gặp cha mẹ chồng chị. Họ quen biết rất nhiều người, nói không chừng có thể tìm cho em một công việc!”
Đôi mắt Vương Phương Phương sáng lên, cô ta cũng cảm thấy cách này không tệ.
Ngày hôm sau đúng vào thứ bảy, Công đoàn bọn họ đi làm nửa buổi sáng. Triệu Trân Trân nóng lòng tan làm nên về sớm một tiếng. Ba đứa trẻ Kiến Dân hôm nay cũng học nửa ngày, đúng lúc thuận đường đón về nhà.
Theo thói quen thường ngày là phải ăn cơm trưa xong mới đến nhà cha mẹ chồng, nhưng vì có người phiền toái là Vương Phương Phương này nên không ăn đã xuất phát rồi. Mẹ Trương xào hai món đựng vào trong hộp cơm mang qua.
Thực ra hôm qua cô đã nhìn ra em gái họ Vương này đang nói dối. Nếu như thật sự như những gì cô ta nói, đã lén ly hôn với chồng, cô ta lại thật lòng đến nhờ cậy bọn họ thì ít nhất phải có hai món hành lý. Nhưng cả người Vương Phương Phương chỉ có một chiếc túi vải bông, ngay cả quần áo thay giặt cũng không mang theo.
Đây không giống đi nhờ cậy bọn họ mà giống như trốn ra khỏi nhà.
Nếu như là người khác, có lẽ cô còn có hứng thú hỏi riêng một chút. Nhưng chú họ ở quê này của Vương Văn Quảng thực sự không ra làm sao. Đời trước tin tức Vương Văn Quảng bị áp giải đến nông trường truyền về quê nhà, người chú họ này vì tự bảo vệ mình nên đã lập tức lấy ra lễ vật trước đây nhà họ Vương tặng bọn họ để tố giác. Mặc dù chuyện này căn bản không thể đụng đến Vương Giá Hiên, nhưng loại hành vi này quả thật là vong ân phụ nghĩa, bỏ đá xuống giếng, không biết xấu hổ.