Triệu Trân Trân vẫn còn chút ấn tượng với Vương Phương Phương, nhưng Vương Giá Hiên và Tào Lệ Quyên lại không có chút ấn tượng nào với cô ta. Hai người tuổi tác đã cao, ít nhất đã hơn mười năm không về thị trấn quê nhà rồi.
Có điều, là cháu gái của em trai họ ở quê, lần đầu tiên Vương Phương Phương đến nhà, Vương Giá Hiên coi như niềm nở với cô ta. Sau khi nói mấy câu khách sáo, đang chuẩn bị hỏi mục đích đến của cô ta. Kiến Dân và Kiến Quốc rất thích học lớp tiếng anh của ông nội. Ông nội dạy thú vị hơn cha dạy nhiều, đặc biệt là gần đây Vương Giá Hiên còn ra đề kiểm tra, mấy nhóc ai thắng sẽ được chọn đồ dùng học tập trước. Sức hấp dẫn của chuyện này với trẻ nhỏ quả thực là quá lớn, đặc biệt là với Vương Kiến Quốc tranh cường háo thắng mà nói, số lần thằng bé thắng anh trai không nhiều, mỗi lần thua đều gửi gắm hy vọng vào lần sau.
Trong lòng ông hiệu trưởng chắc chắn là cháu trai yêu quý quan trọng nhất. Ông ta bảo mẹ Trương bưng trà điểm tâm đãi khách mình thì dẫn cháu trai đi phòng sách.
Sau khi ông ta đi, Tào Lệ Quyên nghiêm mặt hỏi: “Tôi nghe Trân Trân nói cô ly hôn rồi?”
Tay cầm điểm tâm của Vương Phương Phương khựng lại, không dám nhìn vào mắt Tào Lệ Quyên hơi cúi đầu nói: “Vâng, nhưng bây giờ người nhà vẫn chưa biết. Bác gái, ở địa phương nhỏ bé chỗ chúng con thì ly hôn là một chuyện rất mất mặt, con nghĩ đi nghĩ lại không có họ hàng xa nào có thể nhờ vả nên mới đến đây. Thực sự là con hết cách rồi, có điều bác gái yên tâm, chắc chắn con sẽ không gây thêm phiền phức cho bác. Bác chỉ cần giúp con tìm được một công việc là được. Con không kén chọn, chỉ cần một tháng tiền kiếm được đủ ăn đủ uống là được!”
Tào Lệ Quyên nhíu mày, cha của Vương Phương Phương và chồng mình Vương Giá Hiên đã qua năm đời. Nói một cách nghiêm khắc thì không tính là cùng tông. Nhưng vì trước kia về quê tế tổ đều ở nhà ông ta nên mấy năm nay vẫn còn giữ liên hệ.
Những năm này cha của Vương Phương Phương vẫn luôn nhớ anh họ, lễ tết quê nhà Thanh Dương luôn gửi một vài đặc sản lên. Mặc dù đều là những vật bình thường không đáng tiền nhưng Vương Giá Hiên cảm thấy vẫn còn một phần tình nghĩa, sẽ luôn tặng lại không ít lễ vật. Hơn nữa mấy năm này chỉ cần em trai họ mở miệng, hễ là chuyện không quá khó ông ta đều thuận tay làm cho.
Tào Lệ Quyên có chút không nỡ đưa đứa trẻ trong lòng cho Triệu Trân Trân, nói: “Trên cây lựu sau sân vẫn còn hai quả, cô hái xuống để cho Tứ Bảo cầm chơi đi!”
Triệu Trân Trân gật đầu ôm con ra ngoài.
Tào Lệ Quyên bưng chén trà nhuận họng, khóe miệng hiện lên nụ cười có vẻ châm chọc, nói: “Cô đã ly hôn rồi, vậy có giấy ly hôn không?”
Vương Phương Phương sửng sốt, trong lòng có chút luống cuống nhưng cô ta đảo mắt lập tức có lý do mới, nói: “Bác gái, giấy ly hôn chắc chắn là có rồi. Nhưng con đến quá vội, lại nhiều năm rồi chưa ra khỏi cửa, người trên xe lửa từ Thanh Dương đến Bình Thành quá nhiều nên một cái túi của con lúc xuống xe đã bị chen lấn rơi mất. Mà giấy chứng nhận ly hôn lại để trong cái túi đó, cho nên con không cẩn thận làm mất rồi!”
Nói xong cúi đầu có chút chột dạ không dám ngẩng đầu nhìn Tào Lệ Quyên.
Trong lòng Tào Lệ Quyên đã sớm hiểu rõ, trên mặt nở nụ cười chế nhạo nói: “Đồ quan trọng như vậy sao có thể làm mất! Cô nên biết mặc dù bây giờ không nghiêm khắc như trước kia, không cần đụng một tí là phải xuất thư giới thiệu, nhưng giấy tờ cơ bản nhất đều cần có toàn bộ. Nếu không đừng nói đến chuyện tìm công việc, cô ở trong nhà thêm hai ngày cũng không được, Ủy ban Cư dân sẽ đến nhà rất nhanh!”
Trong lòng Vương Phương Phương cả kinh. Vốn dĩ cô ta định đi nhà anh họ làm giúp việc, sau này Triệu Trân Trân nói bác và bác gái có lẽ có thể giúp cô ta tìm việc.