Cả hai đều liên quan đến công việc kinh doanh trong thành phố. Bởi vì không chắc chắn hôm nay chị đến làm việc nên ban thư ký chưa chuẩn bị bài phát biểu cho chị, nội dung cuộc họp tôi đã sắp xếp xong, hay là để tôi viết nhé?”
Triệu Trân Trân cẩn thận cúi đầu xem và cười nói: “Không cần, những vấn đề này cần phải giải quyết gấp vì đã bị trì hoãn từ trước tết. Bây giờ phải thảo luận ra một kết quả, chỉ nói không cũng vô ích. Tôi hoàn toàn có thể nói mà không cần bản thảo, anh đi làm việc khác đi. Mấy ngày nay tôi không ở đây, không có chuyện gì chứ?”
Trợ lý Lâm lắc đầu nói: “Không có chuyện gì, vậy tôi đi trước!”
Đối với chồng tài liệu dày, Triệu Trân Trân chỉ tùy ý liếc nhìn. Có một số sẽ đọc sơ qua, những tài liệu đặc biệt quan trọng thì sẽ cẩn thận đọc từng câu từng chữ, thậm chí sẽ đọc mấy lần. Triệu Trân Trân còn chưa xử lý xong những tài liệu đó thì đã mười giờ trưa rồi.
Cuộc họp kết thúc lúc mười hai giờ, cô khẽ nhíu mày, có chút không hài lòng với kết quả cuộc họp. Tổng thể kinh tế của Bình Thành hiện tại kém xa so với các thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, nhưng vẫn còn vượt xa so với các thành phố cùng cấp, đặc biệt là kinh tế tư nhân hoạt động sôi nổi hơn hầu hết các thành phố khác.
Những doanh nghiệp tư nhân này tuy nhìn đơn lẻ thì có vẻ không đáng kể, nhưng tổng thể thì cũng là một con số không nhỏ. Hiện nay phương thức nộp thuế đất của những doanh nghiệp này áp dụng tiêu chuẩn thấp nhất, tài chính thành phố trước đó đã đưa ra nhiều ý kiến.
Ngoài các doanh nghiệp tư nhân, còn có một số doanh nghiệp tập thể tự do khác, cũng thu hút sự chú ý của các cơ quan liên quan, chẳng hạn như xưởng sữa chua của đại học Bình Thành. Đây là xưởng của trường đại học, là tài sản của trường đại học. Nhưng xưởng sữa chua này không phải là một xưởng bình thường, giá trị sản lượng hàng năm của nó rất đáng kinh ngạc, không thua gì một xưởng lớn như xưởng bông nhà nước. Hơn nữa điều quan trọng nhất là với giá trị sản lượng đáng kinh ngạc như vậy nhưng nó chỉ cần nộp thuế hàng năm và hoàn toàn không cần phải bàn giao cho nhà nước.
Về vấn đề này, tài chính của thành phố từ lâu đã không ưa rồi. Điều khiến người ta càng khó chịu hơn là nhiều cơ quan sau khi thấy trường đại học làm xưởng kiếm được nhiều tiền cũng dồn dập mở xưởng. Bây giờ nền kinh tế đã sôi động hơn và cuộc sống của người dân cũng tốt hơn, trong túi có tiền, mở xưởng gì cũng không sợ lỗ. Nhưng ngoại trừ thuế thì không có một đồng tiền nào rơi vào tài khoản của sở tài chính.
Điều này khiến người ta rất khó chịu.
Trong cuộc họp buổi sáng, phó phòng của Sở tài chính liệt kê một lượt khoảng hai đến ba mươi xưởng như vậy và tổng giá trị sản lượng ước tính là một con số khổng lồ. Nếu tất cả các xưởng này bị sung công như lời ông ta nói thì thu nhập của sở tài chính sẽ tăng lên đáng kể.
Bình Thành bây giờ bất luận là diện mạo hay là phát triển kinh tế đều rất tốt, nhưng vẫn còn nhiều điểm cần cải thiện, nói cách khác vẫn còn nhiều điểm cần được đầu tư.
Doanh thu của sở tài chính đương nhiên càng nhiều càng tốt.
Tuy nhiên, Triệu Trân Trân cảm thấy rằng việc tăng thuế đất đối với các cá nhân nhỏ có thể là phù hợp, nhưng chắc chắn không thể quốc hữu hóa tất cả các xưởng của các đơn vị. Cô đã tự tay thành lập một xưởng may, mặc dù nguyên tắc của cô là giữ mọi thứ đơn giản ngoại trừ thiết bị và nhân sự cần thiết những thứ khác có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, nhưng khi mở xưởng may chính phủ vẫn phải chi rất nhiều tiền.
Việc thành lập xưởng sữa chua của Vương Văn Quảng cũng khá quanh co, lúc đầu thị trưởng Trần rất ủng hộ dự án này, mặc dù thị chính đã phân bổ một khoản tiền, nhưng vì nhiều lý do nên xưởng sữa chua sau khi kiếm được tiền đã trả lại khoản tiền đó cho thị chính và còn trả lãi suất theo lãi suất ngân hàng.
Tức là xưởng sữa chua không còn liên quan gì đến chính quyền ngoại trừ đất đai do chính quyền điều phối, sung công trong trường hợp này rõ ràng là vô lý!
Trong vấn đề này, thái độ của cô rất rõ ràng.
“Phó thị trưởng Triệu, đồ ăn sắp nguội rồi, chị mau ăn đi!” Tiểu trợ lý thấy cô đang cau mày suy nghĩ gì đó nên nhắc nhở.