Triệu Trân Trân mỉm cười với anh ta, cầm đũa lên và bắt đầu ăn.
Vốn dĩ thị chính có giờ nghỉ trưa, nhưng Triệu Trân Trân chỉ dựa vào ghế nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu đọc tài liệu họp buổi chiều.
Một rưỡi chiều, trợ lý Lâm vội vàng đi tới, cùng cô đi vào phòng họp.
Cuộc họp lúc hai giờ chiều kéo dài đến hơn năm giờ mới kết thúc, Triệu Trân Trân trở lại văn phòng và xoa trán, chọn một vài tài liệu bỏ vào túi xách để chuẩn bị về nhà.
Hôm qua cô hứa sẽ làm món gà gầm cho con gái nên phải tan làm sớm.
Một nguyên tắc cơ bản nhất trong việc làm mẹ của Triệu Trân Trân là cô sẽ không tùy tiện hứa với con mình bất kỳ điều gì. Nhưng một khi cô đã hứa, trừ khi đó là một sự việc lớn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, còn bình thường cô chắc chắn sẽ thực hiện.
Sau khi cô về đến nhà, Vương Văn Quảng đã bận rộn trong bếp. Thấy vợ có vẻ hơi mệt, anh cười nói: “Trân Trân, em đi nghỉ ngơi một lát đi, để anh nấu món gà hầm cho!”
Triệu Trân Trân nhìn xung quanh không có ai ở đó, kiễng chân hôn lên trán chồng và nói: “Vất vả cho anh rồi, nhưng con bé ăn uống kỹ tính nó sẽ nhận ra ngay. Anh nấu món khác trước đi, em đi viết báo cáo, khi nào chuẩn bị xong thì gọi em!”
Vương Văn Quảng gật đầu, chạm vào mặt vợ và nói: “Ừ!”
Anh nhìn thấy bóng dáng kiều diễm của vợ mình biến mất ở cửa, khóe miệng anh nở nụ cười.
Thời gian không ngừng trôi, tất cả sự lãng mạn và đam mê sẽ biến mất, cuộc sống sẽ trở lại như ban đầu. Nhưng có được hạnh phúc giản dị như vậy cũng là một điều rất hiếm hoi và may mắn.
Thời tiết tháng tư của Bắc Kinh rất dễ chịu, nhưng tâm trạng của Vương Kiến Minh dạo gần đây không được tốt.
Lớp thiếu niên là một sự tồn tại đặc biệt ở trong trường đại học Bắc Kinh, nó vẫn luôn nhận được sự quan tâm trong suốt bốn năm qua. Bọn họ thực sự xứng đáng với danh hiệu thiên tài trẻ tuổi, thành tích hàng ngày cùng những đề bài tốt nghiệp đều hoàn thành một cách xuất sắc. Hiện giờ sắp sửa tốt nghiệp, hướng đi sau tốt nghiệp cũng được rất nhiều người quan tâm.
Trường học có cơ hội được chính phủ trợ cấp du học, tuy số lượng rất ít, nhưng Kiến Minh cảm thấy anh cả và Ngô Thiên Nguyệt đều có thể giành được nó, cậu nhất định cũng sẽ giành được. Từ khi nhập học đến nay thành tích học tập cùng với sự thể hiện các phương diện khác của cậu đều vượt qua được sự kiểm tra nghiêm ngặt nhất, nhưng điều khiến cậu hoàn toàn không ngờ đến là đơn đăng ký mà cậu nhóc nộp lên trường rất nhanh đã bị từ chối, nói rằng điều kiện không đủ tiêu chuẩn.
Vương Kiến Minh không phục đích thân đi tìm, giáo viên chủ nhiệm kiên nhẫn giải thích cho cậu rất lâu, nhưng nghe kỹ hình như đều là những lời nói phù phiếm.
Điều khiến cậu càng thêm tức giận chính là điều kiện của cậu không đủ tiêu chuẩn, nhưng bạn ký túc của cậu Lưu Văn Cường mỗi lần thi thành tích không bằng cậu, nhưng đơn đăng ký của cậu ta lại được phê duyệt. Cậu ta biết được bản thân có thể đến Mỹ học tập, không những mời mọi người đến nhà hàng lớn ăn một bữa, còn hưng phấn đến nỗi mấy ngày liền ngủ không được.
Lưu Văn Cường là bạn tốt của Kiến Minh nên cậu sẽ không vì thế mà trong lòng cậu nảy sinh đố kỵ, chỉ là trong lòng nghĩ mãi cũng không thể hiểu được chuyện này.
Vốn Kiến Minh không nhất thiết phải ra nước ngoài học tập, mười tuổi cậu đã được chọn đi học đại học, hiện giờ mới mười bốn tuổi, những đứa trẻ đồng trang lứa thì hiện giờ mới tốt nghiệp trung học cơ sở. Đến học ở trường đại học Bắc Kinh quả thực rất tốt, giáo viên và bạn học cũng tốt, cậu cũng kết giao được rất nhiều bạn tốt.
Tuy Kiến Minh nhớ nhà, lúc vừa mới nhập học cảm thấy mọi thứ đều rất mới mẻ, nhưng sau một tháng sự mới lạ không còn, cậu vô cùng nhớ nhà. Nhớ cha mẹ, nhớ anh trai nhớ em gái, đến nằm mơ cũng mơ thấy mùi vị của bữa cơm nhà.
Cậu muốn đi ra nước ngoài, một mặt vì hiếu kỳ, cha cậu Vương Văn Quảng từng kể cho họ không ít những chuyện trong trường đại học ở nước ngoài, cậu rất muốn đi cảm nhận. Mặt khác cảm thấy có anh trai cùng đồng hành, nhưng đây chẳng qua chỉ là sự hứng thú nhất thời của một thiếu niên chứ không phải là kết quả của sự cân nhắc kỹ lưỡng, trước khi nộp đơn xin thậm chí cậu còn không bàn bạc gì với cha mẹ và anh trai mình.