Nhưng cậu thật sự muốn đi hay không là một chuyện khác, có thể đi được hay không lại là một chuyện khác, vì vậy ngược lại Kiến Minh có chút ám ảnh.
Vương Kiến Dân là một người khá tỉ mỉ, trước giờ vẫn luôn quan tâm đến Kiến Minh, sự chăm sóc quan tâm này không chỉ trong cuộc sống, còn về cả mặt tư tưởng. Nếu như bình thường cậu là người đầu tiên phát hiện ra tâm trạng bất ổn của Kiến Minh, nhưng gần đây cậu quả thực quá bận rộn để chuẩn bị đủ các loại tài liệu ra nước ngoài học tập, không chỉ có cậu còn có Ngô Thiên Nguyệt, cho nên không thể chú ý đến được Kiến Minh.
Kiến Minh tâm trạng luôn không vui vẻ.
Đơn xin ra nước ngoài du học do cậu lén lút nộp lên, bạn học và các bạn chơi thân với cậu không hề biết. Vốn cậu dự định sau khi được phê duyệt rồi mới nói, hiện giờ không được phê duyệt nỗi buồn này không biết nói ra ở đâu.
Sáng nay Vương Kiến Quốc mang cho cậu một cái áo mới.
“Em tư! Em xem cái áo khoác mới ra này đi, trông rất thời trang và phong cách! Em mặc lên chắc chắn sẽ rất đẹp”
Nếu là trước đây, Vương Kiến Minh sẽ mặc thử ngay, lần này cậu lại chỉ tiện tay đặt nó lên giường.
Vương Kiến Quốc rất bận, vốn chỉ tới đưa áo cho Kiến Minh rồi sẽ rời đi, nhưng thấy bộ dạng không vui của em trai nên lại hỏi thêm một câu: “Em tư, em có chuyện gì à? Thi không đạt sao? Hay nhận được thư tỏ tình của bạn nữ nào rồi? Nói với anh hai đi, anh hai nhất định sẽ đưa ra ý kiến giúp em!”
Bé Tư cau mày do dự một vài giây rồi mới nói: “Anh hai, anh có thể cho em mượn chút tiền không?”
Vương Kiến Quốc hiện giờ là một ông chủ của chín cửa hàng thời trang, nhà chả có gì ngoài tiền. Cậu lấy từ chiếc túi đeo chéo ra mấy tờ mười tệ và hỏi: “Ngần này đã đủ chưa?”
Giá vé ghế ngồi tàu hỏa về nhà là hai mươi tệ, dùng thẻ học sinh để mua vé chỉ mất một nửa, chỉ cần mười tệ.
Kiến Minh gật đầu nói: “Đủ rồi ạ, còn thừa rồi, anh hai, em....”
Kiến Minh còn chưa kịp nói xong, Kiến Quốc đã xua tay đắc ý nói: “Đây là anh hai cho em, không cần trả lại đâu, nếu như em không có tiền tiêu không cần phải lo lắng nữa. Anh cả cái gì cũng tốt nhưng chỉ có chút keo kiệt, sau này nếu như cần tiền em cứ nói với anh hai, cần bao nhiêu có bấy nhiêu!”
Vương Kiến Minh còn quá nhỏ, ngoài trợ cấp mỗi tháng ở trường, phí sinh hoạt còn lại Triệu Trân Trân đều giao cho cậu con trai cả Vương Kiến Dân quản. Chi tiêu của Kiến Minh không nhiều, mỗi tháng trợ cấp tám đồng đã đủ, nếu như có chỗ nào dùng thêm thì phải xin phép anh cả.
Chỉ cần số tiền chi tiêu hợp lý, anh cả chưa từng do dự trong chuyện cho cậu tiền, không hề keo kiệt giống như những lời anh hai nói.
Dĩ nhiên, dù anh cả có phóng khoáng thế nào đi nữa, cũng không thể so sánh được với anh hai.
Tuy rằng Kiến Minh không có hứng thú gì với việc làm ăn kinh doanh, nhưng đã đi đến tiệm anh hai vài lần. Dựa theo sự quan sát và suy đoán của cậu, mỗi tháng thu nhập của anh hai ít nhất cũng phải được mười nghìn, con số này có lẽ sẽ khiến người khác kinh ngạc, nhưng đây đã là số liệu mà cậu đã tính bớt đi rồi.
Dĩ nhiên, dù anh hai có nhiều tiền đến đâu, cũng chẳng có ảnh hưởng gì lớn đến cậu. Hơn nữa Kiến Minh là một người rất ít tiêu xài, trước đây có mấy lần Vương Kiến Quốc chủ động đưa tiền cho cậu, đều bị cậu từ chối.
Sáng sớm ngày hôm sau Kiến Minh chạy đến ga tàu hỏa, mua một vé tàu về Bình Thành chạy ngay đêm hôm đó.
Đây không phải lần đầu tiên cậu tự về nhà một mình. Lần đầu tiên vào năm nhất đại học khi mới nhập học được hơn một tháng, quả thực cậu rất nhớ nhà, dùng tiền trợ cấp cậu tiết kiệm lại được mua một vé ngồi để về nhà. Ngày hôm sau khi cậu mở cửa bước vào nhà cha mẹ vô cùng ngạc nhiên, đặc biệt là em gái Đường Đường há hốc mồm vô cùng nể phục cậu.
Kiến Minh tính toán thời gian rất kỹ càng, tối thứ sáu lên tàu đến sáng thứ bảy đến nhà, tối chủ nhật lại bắt chuyến tàu quay về Bắc Kinh, không những không làm lỡ buổi học còn có thể nghỉ ngơi thoải mái ở nhà hai ngày.