Trước đây cậu không thể hiểu nổi anh ba mình lúc đó phải ở lại ký túc trường, khi về nhà lại ngoài ăn ngủ ra không quan tâm bất cứ chuyện gì, sau khi cậu học đại học mới hiểu ra.
Nhưng ở bên ngoài dù tốt đến đâu cũng không tốt bằng nhà mình.
Triệu Trân Trân khi ngủ không được sâu giấc, nghe tiếng gõ cửa thì tỉnh ngay lập tức. Cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường ở phía đối diện, mới hơn năm giờ sáng ai mà đến giờ này chứ?
Sáng sớm của tháng tư có chút se lạnh, cô mặc lên chiếc áo khoác đang định bước ra, Vương Văn Quảng vỗ tay cô nói: “Khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày, em ngủ thêm chút nữa đi, để anh ra xem sao!”
Kiến Minh dùng thẻ học sinh mua được vé nằm tàu hỏa chỉ với nửa giá, vì là đi tàu hỏa về nhà nên trên đường về cậu ngủ rất ngon. Cậu gõ cửa mấy tiếng nghe thấy bên trong không có động tĩnh gì thì gọi to: “Mẹ, con là Kiến Minh đây, mẹ mở cửa cho con với!”
Lúc này Vương Văn Quảng đã đi ra đến sân, nghe thấy giọng cậu con trai út nên có chút ngạc nhiên, nhưng đồng thời cũng rất vui mừng, anh sải nhanh bước chân.
“Cha!”
“Tứ Bảo, là con à? Trường học còn chưa đến kỳ nghỉ, sao con lại về giờ này?”
Lần đầu tiên Vương Kiến Minh lén lút về nhà trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng giờ thì không như vậy, cậu nhìn về phía cha cười và nói: “Cha, con nhớ cha mẹ!”
Mấy năm trước các con đều ở nhà cả, Vương Văn Quảng thường than phiền các con quá ồn ào. Bây giờ ngoài cô con gái út ra thì chẳng còn đứa nào ở nhà. Mặc dù công việc của anh và Triệu Trân Trân đều rất bận, nhưng cũng đều cảm nhận được căn nhà trở nên im ắng hẳn, anh cười nói: “Ừm, về là tốt rồi, mấy ngày trước mẹ con còn nhắc đến con đó!”
Kiến Minh đi theo cha vào trong phòng khách, Triệu Trân Trân nghe thấy giọng nói con trai út không muốn ngủ thêm nữa, cô khoác chiếc áo khoác đi ra từ trong phòng ngủ cười nói: “Tứ Bảo của chúng ta về rồi sao? Con đi tàu cả đêm mệt lắm đúng không? Lên lầu nghỉ ngơi chút đi, mẹ làm hoành thánh thịt cho, sẽ làm xong nhanh thôi!”
Vương Kiến Minh dáng người rất cao nhưng thật ra vẫn là một đứa trẻ. Cậu ngồi sát vào bên mẹ tựa đầu vào vai mẹ ở trên ghế sô pha, nói: “Mẹ, con không đói, trời còn sớm, mẹ đi ngủ thêm chút nữa đi!”
Triệu Trân Trân xoa đầu cậu con trai, trong lòng ấm áp. Thời gian trôi nhanh thật, cậu con trai Kiến Minh nhỏ nhất của cô giờ đã lớn như vậy rồi, không những lớn mà còn biết yêu thương cô.
“Mẹ không mệt, Kiến Minh, đợi ăn sáng xong con hãy ngủ một giấc thật ngon, đến chiều chúng ta dẫn em gái con đến công viên chơi. Nó đã mấy lần muốn đi nhưng tuần trước cha và mẹ đều không thời gian!”
Vương Kiến Minh gật đầu nói: “Mẹ, lần này về mua vé giường nằm, ngủ rất ngon trên tàu, hay mẹ dạy con làm hoành thánh nhé?”
Triệu Trân Trân đang định gật đồng đồng ý, Vương Văn Quảng nói: “Trân Trân, giờ mới hơn năm giờ sáng, em cứ đi ngủ thêm chút nữa đi, hoành thánh để đấy anh làm cho!”
Kiến Minh cũng nhanh chóng nói: “Đúng đấy mẹ, cha nấu ăn cũng rất ngon, con sẽ học cùng cha!”
Bởi vì đã khởi động thêm mấy dự án lớn mới trong mùa xuân, trên dưới thị chính Bình Thành đều rất bận. Với tư cách là người phụ trách cao nhất của dự án nên Triệu Trân Trân vô cùng bận, trong hai tháng vừa qua gần như cuối tuần nào cũng cần phải tăng ca. Vốn dĩ thứ bảy này còn phải tăng ca, nhưng thị trưởng La thấy cô quả thực quá bận nên đặc biệt phê chuẩn cho cô nghỉ hai ngày.
Thật ra Triệu Trân Trân cảm thấy khá ổn, mấy năm gần đây cô cũng bắt đầu luyện tập thể dục. Bình thường chỉ cần ở nhà đều dậy sớm chạy bộ cùng Vương Văn Quảng, chạy được nửa giờ đồng hồ cả ngày tinh thần đều rất tỉnh táo, cho dù đi công tác ở ngoài chỉ cần điều kiện cho phép cô đều kiên trì chạy bộ mỗi sáng.
Cho nên hiện giờ cho dù tăng ca đêm muộn cô chỉ cần nghỉ ngơi một lát sẽ ổn, nhưng nhìn thấy ánh mắt vô cùng kiên định của chồng và cậu con trai, cô cười nói: “Được rồi, vậy em sẽ đi ngủ thêm chút nữa. Văn Quảng, chỉ có bốn người chúng ta ăn thôi, anh đừng làm nhiều quá nhé!”