Vương Văn Quảng gật đầu.
“Cha, gần đây trường đại học có bận không?”
Vương Kiến Minh vừa thái rau vừa hỏi.
Vương Văn Quảng trộn bột một cách điêu luyện trả lời: “Cũng bình thường, không bận lắm. Tứ Bảo, con cũng sắp tốt nghiệp rồi, anh trai con sắp đi du học ở Mỹ, còn con có dự tính gì không?”
Kiến Minh cau mày trả lời: “Cha, con không muốn ra nước ngoài!”
Vương Văn Quảng sớm đã đoán được việc cậu con trai út không muốn ra nước ngoài, anh muốn nhân cơ hội này làm công tác tư tưởng cho cậu nhưng giọng điệu của Kiến Minh vô cùng kiên định, nên anh cũng không bắt ép nữa chỉ nói với chút tiếc nuối: “Giờ không muốn đi thì thôi vậy, dù sao thì con còn nhỏ tuổi, đợi sau khi học xong rồi đi cũng chưa muộn, trường các con mở lớp thạc sĩ rồi chứ?”
Vương Kiến Minh gật đầu nói: “Mở rồi ạ, nghe giáo viên nói là sẽ thi vào tháng tám!”
Vương Văn Quảng gật đầu nói: “Có thể học thạc sĩ ở đại học Bắc Kinh cũng tốt, sau khi học xong rồi sẽ suy nghĩ đến dự định sau này!”
Kiến Minh không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề này, hỏi một cách quan tâm: “Cha, môn toán của Đường Đường hiện giờ như thế nào ạ?”
Nhắc đến cô bé, Vương Văn Quảng vừa vui vừa sầu, đứa trẻ này không giống với bốn người anh trai của cô bé. Kiến Dân và Kiến Minh thì khỏi phải nói, từ nhỏ việc học tập không cần anh bận tâm. Còn Kiến Quốc hiện giờ đang chuyên tâm cho việc kinh doanh, là một người có thái độ và thành tích học tập cũng rất tốt, còn có Kiến Xương thành tích học tập môn văn hóa của cậu ấy tuy rằng khá kém nhưng cậu ấy rất nghe lời. Hơn nữa hiện giờ đang học tại học viện Mỹ thuật Bắc Kinh điểm chuyên môn cũng rất tốt.
Duy chỉ có Đường Đường lúc còn nhỏ còn nghe lời, hiện giờ càng lớn càng ngang bướng, càng lớn càng không thể quản nổi. Ban đầu anh cho rằng tuy tài năng của cô bé không bằng Kiến Dân và Kiến Minh nhưng tốt hơn Kiến Xương rất nhiều, trình độ ngang bằng với Kiến Quốc, chỉ cần cô bé nỗ lực việc thi cử cũng sẽ có được thành tích tốt.
Nhưng cô bé không phải là Kiến Quốc, Kiến Quốc rất hiếu thắng, anh cả thi được hạng nhất cậu ấy cũng cần phải thi được hạng nhất, về điểm này Đường Đường không được như vậy. Bốn người anh trai đều rất giỏi nhưng cô bé trước giờ chưa từng có ý nghĩ so sánh với anh, chỉ cần những nội dung mà cha nói cô bé đều không muốn nghe. Vương Văn Quảng còn chưa kịp mắng mà cô bé đã khóc trước rồi!
Vì thế Vương Văn Quảng rất đau đầu, bất luận thế nào chỉ cần Đường Đường khóc là anh lại cảm thấy bất lực, đến khi dạy bảo lần nữa Đường Đường khóc càng to hơn. Đến lần thứ ba Vương Văn Quảng đã quen rồi, có thể bình tĩnh nhìn con gái khóc, thấy cô bé khóc xong rồi sau đó lại kể cho cô bé nghe câu chuyện cổ tích mà cô bé thích nghe.
Thậm chí còn có tâm trạng để quan sát xem cô bé khóc thật hay giả vờ. Bình thường lúc đầu Đường Đường chỉ giả vờ khóc, nhưng chắc vì sợ khuôn mặt tối sầm của anh hoặc Đường Đường cảm thấy giả vờ khóc như vậy không ổn, nên thường thì khoảng mười năm phút sau thì cô bé khóc thật.
Vương Văn Quảng thở dài nói: “Em gái con không phải không thông minh, chỉ là quá lười!”
Vương Kiến Minh cười nói: “Cha, con cảm thấy có một cách để đối phó với em, nhất định rất có hiệu quả!”
Vương Văn Quảng đang nhào nhân hoành thánh, dừng đũa lại nói: “Cách gì thế?”
Kiến Minh lau tay rồi trả lời: “Chẳng phải em con rất thích mặc đồ đẹp sao, chỉ cần học tốt, cha mẹ cứ tặng cho em ấy một bộ váy để cổ vũ, con đảm bảo thái độ học tập của em sẽ rất tích cực!”
Vương Văn Quảng tưởng rằng cậu con trai đưa ra được ý gì hay ho, cách này không phải chưa dùng qua, sự thật Đường Đường là một cô bé thích cái đẹp, nhưng cô bé quả thực không thiếu quần áo. Xưởng may Bình Thành vừa ra mắt quần áo trẻ em, mỗi năm chuyển mùa đều tặng rất nhiều. Thêm vào nữa bình thường bạn bè hay tặng, còn có ông bà cũng thường hay mua cho vài chiếc, quần áo của cô bé rất rất nhiều, thậm chí có chiếc cô bé còn chưa mặc đến.
Anh lắc đầu nói: “Tủ quần áo của em con đầy muốn nổ tung ra, sáng nào em con cũng cần phải chọn xem mặc gì, cách này e không được!”