Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 946 - Chương 946:

Chương 946:

Đường Đường sáu tuổi rất thích nhận quà, cô bé vui vẻ nhận lấy, tò mò mở ra xem. Chẳng phải cuốn truyện cổ tích thú vị, bên trong toàn những cuốn sách toán học, giống so với lúc bình thường cha dạy cô bé, thậm chí trông còn có vẻ khó hơn chút!

Cô bé bĩu môi nói: “Anh tư, em không thích, em không cần!” Nói xong đặt đống sách lên giường rồi quay đầu rời đi.

Kiến Minh lắc đầu, cảm thấy em gái không thể dạy bảo được nữa rồi.

Vương Văn Quảng và Vương Kiến Minh đều cảm thấy không thể dạy bảo được cô bé nữa, nhưng Đường Đường không hề cho rằng như vậy. Giờ cô bé đang học lớp mẫu giáo lớn, giáo viên dạy nhảy, dạy hát còn có những phiên âm tiếng Hán dễ dàng và những phép toán với những con số đơn giản. Cô bé đều học rất giỏi, so với các bạn cùng lớp thì giỏi hơn nhiều, nhưng cho dù vậy cha cô bé cũng cảm thấy như vậy chưa đủ.

Cô bé vì thế mà cũng cảm thấy rất bất lực.

Đường Đường tức giận quay trở về phòng mình, đột nhiên nghĩ đến anh tư về thì có thể cùng cô bé đến công viên chơi nên lại không tức giận nữa, cô bé vui vẻ đi đánh răng rửa mặt. Lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc váy hồng, mặc thêm chiếc quần đen bên ngoài và khoác một chiếc áo khoác màu be, cô gái bé nhỏ ở trong gương vừa xinh đẹp vừa phong cách.

Cô bé một mình cười tủm tỉm, vui vẻ bước xuống lầu.

Theo mùi thơm cô bé đi đến phòng bếp, vừa khịt khịt mũi vừa nói: “Mẹ ơi, thơm quá đi, có phải mẹ đang làm hoành thánh nhân thịt không ạ?”

Triệu Trân Trân bưng ra một bát hoành thánh lớn vừa nấu xong, cười và nói với cô con gái: “Đường Đường, anh tư con đâu rồi?”

Đường Đường ngẩn người, vừa nãy lúc cô bé bước xuống lầu có để ý xem thấy cửa phòng của phòng anh tư đóng chặt, còn tưởng rằng anh tư đã xuống trước rồi. Chẳng lẽ do cô bé không nhận quà của anh nên anh buồn trốn ở trong phòng khóc rồi sao?

Cô bé có chút lo lắng trả lời: “Mẹ, hay anh tư đi tàu hỏa mệt, nên ngủ say rồi sao ạ?”

Bọn trẻ ham ngủ, dù cho có ngủ trên tàu hỏa thế nào đi nữa cũng không ngon giấc cơ thể cũng sẽ mệt mỏi, có điều tối hôm qua Kiến Minh không được ăn đủ ở trên tàu giờ mà để bụng đói đi ngủ không tốt, cô dặn cô con gái: “Đường Đường, con đi gọi anh tư con xuống ăn cơm đi, ăn xong rồi đi ngủ cũng được!”

Đường Đường nhanh chóng đồng ý, cô bé lon ton chạy lên lầu, đi về phòng mình trước mở cửa tủ ra rục rọi trong rương bảo bối của mình hồi lâu, chọn lấy một khối lập phương rubik thật đẹp cầm trên tay.

“Anh tư, anh ngủ say rồi sao?”

Vương Kiến Minh dĩ nhiên là chưa ngủ say cậu định sẽ thay xong đồ rồi mới xuống lầu, kết quả mở tủ ra thì nhìn thấy động cơ điện nhỏ của mình. Hiện giờ kiến thức lý luận và năng lực thực hành của cậu mạnh hơn so với trước rất nhiều cho nên không nhịn được mà ngồi lắp ráp luôn.

Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng thận trọng của em gái ở ngoài cửa, khóe miệng của cậu không khỏi mỉm cười, cậu dừng lại đi ra mở cửa cười nói: “Đường Đường, em lên gọi anh xuống ăn cơm sao?”

Đường Đường gật đầu.

Cô bé nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của anh tư, lại nhìn thấy đủ những linh kiện rơi đầy trên nền đất, xem ra anh tư không hề tức giận, vậy thì còn nên tặng rubik cho anh tư nữa không nhỉ?

Cái rubik này rất đẹp, là một trong những món đồ chơi mà cô bé thích nhất.

Đường Đường do dự mất vài giây, rồi sau đó vẫn giơ tay ra.

Vương Kiến Minh nhìn thấy cục rubik ở trong tay em gái, vui vẻ nhận lấy và nói: “Đẹp thế, anh tư rất thích món đồ này, cảm ơn Đường Đường nhé!”

Tuy rằng Đường Đường có hơi tiếc, nhưng thấy anh tư thích đến thế cũng rất vui.

Buổi trưa Vương Văn Quảng trở về từ trường học, tiện đón luôn Đường Đường từ nhà trẻ về, cả nhà bốn người ăn cơm trưa xong thì đi đến công viên.

Lúc từ trường về nhà, Kiến Minh không mang theo bất cứ hành lý nào, chỉ mang theo chiếc balo đeo chéo thường đeo. Nhưng sau khi quay trở lại trường lại mang theo một túi đồ to, chủ yếu là các loại thức ăn, có lạp xưởng thịt hun khói và các loại thịt kho tàu, cũng có đủ các loại bánh ngọt bánh bao.

Bình Luận (0)
Comment