Nghỉ ở nhà hai ngày rồi quay trở lại trường, tâm trạng của Vương Kiến Minh đã tốt lên rất nhiều. Quả thực đi du học có rất nhiều mặt tốt nhưng đường đi xa xôi không thể nào tùy tiện về nhà. Nghe anh cả nói, nhiều nhất một năm chỉ có thể về nhà một lần, chỉ điểm này đã che lấp đi hết tất cả những ưu điểm.
Sau khi Kiến Minh nghĩ thông suốt, không những không ghen tị với những bạn học có thể đi du học nước ngoài mà còn cảm thấy họ có chút đáng thương. Sau khi đi ra nước ngoài, ăn không no mặc không ấm ngủ nghỉ không được tốt, còn không thể nào gặp được người nhà. Những nỗi buồn khổ này ai muốn đi thì cứ đi, dù sao thì cậu sẽ không đi!
Một buổi sáng đầu tháng năm Kiến Minh vội vàng đi ra từ trong lớp học, chạy đến nhà ăn, gọi một suất thịt kho tàu và rau xào. Sau khi ăn một bữa thật ngon, dự định sẽ về ký túc nghỉ trưa. Một tay cậu cầm phích nước ung dung đi về, nhưng không ngờ đi được nửa đường lại bị giáo viên dạy toán gọi lại.
“Thầy Lam? Có chuyện gì không ạ?”
Chủ nhiệm Lam nói một cách rất nghiêm túc: “Đúng vậy, có chút chuyện. Vương Kiến Minh, em qua đây với thầy một lát!”
Kiến Minh có chút nghi hoặc, nhưng cũng rất nghe lời gật đầu. Nhưng chuyện xảy ra tiếp sau đây quả thực khiến cậu rất ngỡ ngàng, hơn nữa còn không nằm trong tầm kiểm soát của cậu.
Chủ nhiệm Lam dẫn cậu đi đến văn phòng làm việc của hiệu phó, hai người trông như sĩ quan quân đội cấp cao trước tiên giới thiệu sơ qua tính chất công việc. Sau đó hiệu phó trịnh trọng đưa hồ sơ của cậu cho một thiếu tá cười và nói: “Em sinh viên này còn nhỏ tuổi, làm phiền các anh quan tâm đến nhiều!”
Kiến Minh còn chưa kịp mang cái phích nước về ký túc xá, dĩ nhiên cũng chưa kịp tự mình thu dọn hành lý của bản thân, cứ thế cậu được đặc cách đi nhập ngũ.
Nơi Vương Kiến Minh công tác có tấm biển lớn ở trước cửa ghi là doanh trại quân đội, nhưng sau khi vào trong cứ đi thẳng mãi sẽ xuất hiện một viện nghiên cứu được phòng bị nghiêm ngặt. Những người ở đây ai ai cũng là người có tiếng, một thiên tài nhỏ bé như Kiến Minh được chọn vào đây như một giọt nước hòa vào một dòng sông.
Công việc ở viện nghiên cứu rất đơn điệu, mỗi ngày chỉ xử lý một loạt dãy số, nhưng Kiến Minh cảm thấy không hề nhàm chán mà còn cảm thấy rất thú vị. Hơn nữa ở đây cậu còn gặp được giáo viên trước đây của mình, dưới sự hướng dẫn của giáo viên gần như ngày nào cậu đều có tiến bộ.
Cảm giác này như leo núi vậy, niềm vui từng bước một leo lên đỉnh núi quả thật rất tuyệt.
Kiến Minh rất hài lòng với cuộc sống của mình, duy chỉ có một điểm duy nhất không tốt chính là trong quân đội có quy định, dự án của bọn cậu lại rất dày đặc. Nếu không có thông báo của cấp trên không được phép tùy ý về nhà, không được về nhà cũng không được tùy tiện gọi điện thoại. Kiến Minh bắt đầu viết thư về nhà, gần như mỗi tuần đều viết một bức thư.
Dù hai vợ chồng Triệu Trân Trân và Vương Văn Quảng có bận đi nữa cũng đều hồi thư cho cậu con trai út.
Tròn hai năm, những ngày tháng như vậy cứ trôi qua, Kiến Minh mới được điều đến một viên nghiên cứu khác. Tuy công việc vẫn bận rộn như trước nhưng có thể thường xuyên nghỉ cuối tuần, cũng có thể tùy ý về nhà.
Kiến Minh là một người rất bận rộn, nên cậu thường tận dụng thời gian rảnh rỗi nên rất nhanh đã học xong các giáo trình của bằng thạc sĩ.
Hai năm sau, cậu được chuyển đến Học viện Khoa học Quốc gia vì thành tích xuất sắc của mình.
Ngoại truyện của Kiến Dân và Ngô Thiên Nguyệt: Đi hay là ở?
“Kiến Dân, anh mau thử xem thịt bò em làm lần này thế nào?”
Thời tiết tháng năm ở California có nhiều thay đổi, mấy ngày liền không mưa liên miên thì sẽ là mưa đá, đột nhiên lại có một ngày nắng to nên khiến người ta cảm thấy vui vẻ bất ngờ. Đặc biệt là niềm vui này lại đến vào ngày nghỉ cuối tuần. Từ sau khi đến Mỹ, Ngô Thiên Nguyệt và Vương Kiến Dân vô cùng bận rộn, lại còn phải ở khác khu kí túc xá, có lúc mấy ngày liền chẳng gặp nhau. Điều này có lẽ sẽ là thử thách dày vò tình yêu cháy bỏng của thời niên thiếu, nhưng bọn họ đã sớm trải qua giai đoạn yêu không lý trí đó rồi.