Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 951 - Chương 951:

Chương 951:

Ngô Thiên Nguyệt nghe xong vô cùng bất ngờ, hỏi: “Tôn Lệ Mẫn, cậu định không về nước nữa à?”

Tôn Lệ Mẫn lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy, về nước có gì tốt mà về? Những người như chúng ta sau khi về hoặc là đến viện nghiên cứu, hoặc là làm giảng viên đại học. Nghe thì có vẻ rất có thể diện, nhưng thực tế chẳng có ý nghĩa gì cả. Phòng thí nghiệm của Bắc Đại xem như là cũng tốt, chủ nhiệm khoa trước đó có nói là điều kiện tốt hơn so với viện nghiên cứu bình thường, nhưng vẫn còn kém xa với bên này! Chúng ta cố gắng học hành nhiều năm như thế, luôn muốn đạt được trình độ học thuật đúng không? Hơn nữa, tình hình của gia đình tớ như thế, không về mới là sự giải thoát đối với mình!”

Gia cảnh của Ngô Thiên Nguyệt đã rất đáng thương rồi, cha mẹ đều qua đời từ sớm. Mặc dù cha mẹ Tôn Lệ Mẫn vẫn còn khỏe mạnh, nhưng cũng bi thảm không kém cô. Cha mẹ Tôn Lệ Mẫn là cặp vợ chồng luôn bất hòa, kết hôn với nhau là do cha mẹ đôi bên ép buộc, khi cô ấy được ba tuổi thì không chịu nổi nữa mà ly hôn. Sau khi ly hôn thì mẹ cô ấy đã tái hôn hai lần, cha của cô ấy cũng đã lấy thêm hai lần vợ, thế nên mối quan hệ trong gia đình vô cùng phức tạp. Cô ấy còn có bốn năm đứa em trai em gái cùng cha khác mẹ rồi cùng mẹ khác cha nữa.

Trước khi ông bà nội qua đời đã để lại tất cả tài sản cho cháu gái lớn là Tôn Lệ Mẫn. Mặc dù bây giờ xem ra khoản tiền đó không quá nhiều, gồm có hơn mười nghìn nhân dân tệ và một vài món đồ trang sức bằng vàng, bạc, tổng giá trị cũng tầm ba mươi nghìn. Nhưng chỉ thế thôi cũng đủ khiến những người khác trong nhà coi cô ấy là kẻ địch.

Trước mặt tiền tài, hai người trước đó đối xử với cô ấy cũng coi như khá tốt là cha mẹ cũng đã lộ rõ bộ mặt thật. Hai người vô cùng hiếm hoi mà có lúc đứng cùng chiến tuyến, thay nhau làm công tác tư tưởng với cô ấy, muốn cô chia đều số tài sản đó. Tôn Lệ Mẫn không phải người ngu, tất nhiên không đồng ý, vậy nên cô ấy đã nhận được đủ loại hứa hẹn rồi cả đe dọa.

Cô ấy giữ được số tiền của mình, nhưng lại xé nát bức màn mỏng manh là tình cảm gia đình còn đang bấp bênh.

Những việc này Ngô Thiên Nguyệt đều biết, cô vỗ vai Tôn Lệ Mẫn rồi nói: “Ở lại thực sự rất tốt, đặc biệt là cậu và Hoàng Triệu Sơn có thể ở cùng nhau. Nói thật, mình rất ngưỡng mộ cậu!”

Tôn Lệ Mẫn cười vô cùng sảng khoái nói: “Đúng vậy, mình cũng vô cùng thỏa mãn với cuộc sống hiện tại của bản thân!”

Hoàng Triệu Sơn và Tôn Lệ Mẫn cũng chẳng dễ gì mới có được một ngày cuối tuần thư thả, hai người còn phải chuẩn bị cho việc ở lại nên ăn xong đã nhanh chóng xin phép ra về.

Sau khi Vương Kiến Dân và Ngô Thiên Nguyệt dọn dẹp phòng bếp xong thì lần lượt đi tắm rửa, sau đó nằm trên sofa thoải mái đọc sách.

Vốn dĩ Ngô Thiên Nguyệt không đọc vào đầu được một cái gì, cô đang nghĩ về lời của Tôn Lệ Mẫn. Cô Alice đã nhiều lần nói về chuyện ký hợp đồng công việc, nhưng cô vẫn luôn chần chừ chưa quyết. Cô thực sự chưa xem xét chi tiết nội dung bản hợp đồng, chỉ biết ngoài lương hàng năm cao ra thì còn có phần được chia cũng khá hậu hĩnh, vậy thì thu nhập năm đó cũng rất khả quan rồi. Nếu như cô có thể thuyết phục được Vương Kiến Dân ở lại cùng, vậy thì đãi ngộ của phòng thí nghiệm khoa toán học sẽ càng cao. Những điều này cũng đủ để họ có được cuộc sống đàng hoàng ở bên Mỹ.

Tất nhiên rồi, đãi ngộ sau khi về nước cũng không ít, nhưng chắc chắn không bằng ở đây. Hơn nữa ở đây sẽ không có bất kỳ vấn đề gia đình nào khác cần cô giải quyết, chỉ có cô và Vương Kiến Dân mà thôi.

Cô bỏ sách xuống, nhấc chân đá nhẹ Vương Kiến Dân.

Kiến Dân đặt sách xuống, duỗi cánh tay ra giữ chặt cô, cười cười hỏi: “Thiên Nguyệt, có phải em với Tôn Lệ Mẫn hôm nay đã bàn về việc có ở lại không đúng không?”

Ngô Thiên Nguyệt có hơi chột dạ gật gật đầu.

Vương Kiến Dân cười cười, duỗi tay xoa xoa má cô nói: “Thiên Nguyệt, anh thừa nhận rằng ở lại có lẽ sẽ tốt cho tương lai của em hơn.

Bình Luận (0)
Comment