Dự án của giảng viên em nếu như hoàn thành thì thực sự có thể thành danh rất nhanh, thậm chí nói là có ý nghĩa thời đại cũng không quá. Nhưng em có từng nghĩ em là người Trung Quốc, nhưng dự án này là của người Mỹ chưa?”
Ngô Thiên Nguyệt không muốn cãi vã với cậu ấy, cô nhắm mắt lại, một giọt nước mắt long lanh rơi xuống.
Hôm nay Tôn Lệ Mẫn nói một câu khiến cô rất đau lòng. Tôn Lệ Mẫn nói cô hai mươi tư tuổi rồi, không thể làm chủ cho mình một lần được hay sao?
Ngô Thiên Nguyệt lúc năm tuổi đã mất mẹ, gần mười năm ở cùng cha thì cái gì cũng nghe theo cha. Sau khi cha mất thì nghe lời cậu, sau khi lên đại học thì nghe bạn trai. Nghĩ kỹ lại thì cho dù là chuyện nhỏ hay chuyện lớn thì chỉ cần có ý kiến khác với người khác thì cô đều không dám đưa ra ý kiến của mình.
Vương Kiến Dân lau nước mắt cho cô, lần đầu tiên nhún nhường mà nói: “Em khóc cái gì? Nếu như em thực sự muốn ở lại, vậy thì cứ ký hợp đồng hai năm với phòng thí nghiệm đi. Sau khi anh về nước sẽ đợi em. Em yên tâm đi, dù cho tiên nữ đến tận cửa tìm anh thì anh cũng không nhìn một lần nào!”
Ngô Thiên Nguyệt vừa thất vọng lại vừa vui mừng. Thất vọng là vì Vương Kiến Dân sẽ không ở lại với cô, vui là vì từ trước đến nay Vương Kiến Dân đều là một người nói được làm được, nếu cậu nói đợi thì nhất định sẽ đợi cô.
Nếu như vì việc cô ở lại mà mất đi một người bạn trai như Vương Kiến Dân vậy thì được không bằng mất.
Ngô Thiên Nguyệt nước mắt tèm nhem nhìn cậu, cười rồi nói: “Kiến Dân, anh không thể ở lại vì em sao? Chỉ cần hai năm thôi, hai năm rất nhanh sẽ hết. Sau hai năm đó chúng ta cùng về nước, không được sao? Hơn nữa em nghe ngóng rồi, chúng ta có thể vừa làm việc vừa học tiến sĩ. Hai năm thì chúng mình có thể học được rất nhiều điều, như vậy không phải sẽ báo đáp đất nước tốt hơn sao?”
Người bình thường khi nghe đến đó thì rất khó mà không động lòng.
Vương Kiến Dân lại chỉ thở dài một hơi rồi nói: “Thiên Nguyệt, em phải biết rằng dục vọng của con người là bất tận. Bây giờ em chỉ muốn ở lại hai năm thôi, nhưng sau hai năm nói không chừng lại có cám dỗ lớn hơn bày ra trước mặt. Đến lúc đó em sẽ càng khó rời đi! Visa công việc ở Mỹ là ba năm, nhân tài bậc cao như em, nếu em muốn tiếp tục ở lại thì họ chắc chắn sẽ xin thẻ xanh cho em. Như vậy thì em sẽ trở thành người Mỹ thực sự rồi. Em sẽ có công việc tử tế, có nhà cửa đẹp đẽ, có thu nhập phong phú, có lẽ còn có cả người ưu tú theo đuổi, đến lúc đó em có trở về nữa không?”
Sắc mặt của Ngô Thiên Nguyệt đột nhiên trắng bệch.
Vương Kiến Dân lại xoa xoa đầu cô rồi nói: “Thiên Nguyệt, em muốn ở lại thì anh không phản đối, nhưng em phải nhớ một câu, uống nước nhớ nguồn. Đất nước đã nuôi dưỡng chúng ta, chúng ta là người Trung Quốc, mà hai chúng ta lại còn là đảng viên!”
Lúc đại học năm ba, Vương Kiến Dân và Ngô Thiên Nguyệt đã vào đảng rồi.
Ngô Thiên Nguyệt xấu hổ gật gật đầu.
Nửa tháng sau, Vương Kiến Dân một mình lên máy bay về nước, sau khi về nước thì vào một viện nghiên cứu cơ mật quốc gia, trở thành đồng nghiệp của em tư.
Ngô Thiên Nguyệt ở lại Mỹ nhìn bên ngoài có vẻ vô cùng tốt đẹp, một mình cô ở trong căn nhà lớn, vì bình thường bận bịu công việc nên thuê một người giúp việc về chăm lo việc nhà. Mỗi sáng thức dậy cô đều có bánh mì, sữa và thịt cho bữa sáng, hơn nữa cho dù là lúc nào về nhà thì nhà cửa đều rất gọn gàng ngăn nắp.
Còn về phòng thí nghiệm, chỉ trong thời gian nửa năm, cô đã thăng chức từ trợ lý trở thành trưởng nhóm phụ trách việc một mình. Tốc độ này cũng tương đối nhanh, lật đổ kỷ lục của mọi người trong phòng thí nghiệm, đây có lẽ là một sự cổ vũ lớn đối với cô. Có nhiều lúc cô thậm chí làm việc quên cả ngày đêm, giống như không bao giờ biết mệt.