So với cô thì biểu hiện của Tôn Lệ Mẫn rất bình thường, bây giờ là trợ lý cho Ngô Thiên Nguyệt.
Có một hôm hai người tăng ca đến nửa đêm, sau khi thất bại liên tiếp mấy lần thì cuối cùng cũng lấy được kết quả thí nghiệm mà mình muốn. Ngô Thiên Nguyệt ghi chép lại số liệu cẩn thận, Tôn Lệ Mẫn nhanh nhẹn thu dọn gọn gàng tất cả dụng cụ, sau đó mệt rã rời mà rời khỏi phòng thí nghiệm.
Cô ấy rửa mặt rồi vào phòng thay đồ, lúc đó mới phát hiện Ngô Thiên Nguyệt không hề đi ra theo mình.
Sau khi Tôn Lệ Mẫn quay lại thì phát hiện Ngô Thiên Nguyệt lại bắt đầu làm việc, nội dung công việc là thí nghiệm của bước tiếp theo.
“Lệ Mẫn, cậu còn chưa đi à, vừa hay cậu mau đến đây giúp mình một chút!” Tinh thần của Ngô Thiên Nguyệt rất tốt, dường như không hề hay biết lúc đó đã là ba giờ sáng.
Trong phút chốc Tôn Lệ Mẫn cảm thấy cô điên rồi.
Thực ra Ngô Thiên Nguyệt cũng cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi.
Từ trước đến nay, Ngô Thiên Nguyệt đều cảm thấy bản thân là một người đủ bình tĩnh, có thể đủ tỉnh táo để điều chỉnh công việc và tình cảm của bản thân mình cho hài hòa. Nhưng từ sau khi Vương Kiến Dân về nước thì trong lòng cô đã triệt để mất đi sự cân bằng, đến bản thân cô còn không nghĩ tới cô lại không thông qua khảo nghiệm như vậy.
Cô và Vương Kiến Dân đã quý mến nhau từ khi lên mười sáu, là người yêu từ thời niên thiếu danh xứng với thực. Họ cùng nhau đi qua tám năm, trong tám năm chưa hề gặp sóng gió gì mà chỉ có ngọt ngào, nhưng bây giờ tất cả sự ngọt ngào đều trở thành lưỡi dao nhẹ nhàng, đâm từng chút từng chút vào tim cô.
Không lúc nào là cô không nhớ nhung, thế nên cô không dám để bản thân có giây phút nào rảnh rỗi, lúc nào cũng làm việc không ngừng.
Tôn Lệ Mẫn chạy đến kéo cô lại, dùng giọng điệu mệnh lệnh mà nói: “Thiên Nguyệt! Cậu không thể tiếp tục nữa, tàn phá thân thể mình thì cậu không còn gì nữa đâu. Bây giờ chúng mình cùng về nhà!”
Ngô Thiên Nguyệt cười cười với cô ấy rồi trả lời: “Cũng được!”
Tôn Lệ Mẫn nhìn cô vô cùng bất lực, không nhịn được mà nói: “Thiên Nguyệt à, sớm biết cậu sẽ như bây giờ thì mình thà không bảo cậu ở lại cho rồi! Gần đây Vương Kiến Dân có gửi thư cho cậu không?”
Ngô Thiên Nguyệt không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm cô, đột nhiên nước mắt trào ra.
Tôn Lệ Mẫn thở dài rồi nói: “Thiên Nguyệt, nếu cậu muốn khóc thì cứ khóc ra đi, đừng kìm nén làm gì!”
Thời gian hai năm, nói dài không dài mà nói ngắn cũng không ngắn. Ngô Thiên Nguyệt bận lòng về Vương Kiến Dân, Vương Kiến Dân cũng như vậy.
Ngô Thiên Nguyệt là một cô gái xuất chúng, đi đến đâu đều trở thành tiêu điểm của nơi đó. Nhưng chỉ có cậu biết, nhìn cô thì có vẻ kiêu ngạo nhưng thực ra bên trong vô cùng yếu đuối. Khi Ngô Thiên Nguyệt ở cùng với cậu thì lại giống như đứa trẻ, chuyện to chuyện nhỏ gì cũng đều nghe ý kiến của cậu. Bây giờ một mình cô ở đất Mỹ, mặc dù có công việc, có bạn bè, nhưng cậu vẫn rất lo lắng.
Kiến Dân không giống như Kiến Quốc, thời gian rảnh rỗi dành cho sở thích rất nhiều. Vương Kiến Quốc thích đánh bóng, trượt băng, còn có làm kinh doanh. Đương nhiên công việc chính của cậu ấy cũng thoải mái hơn anh trai rất nhiều. Sau khi cậu ấy tốt nghiệp khoa tài chính của Bắc Đại thì Kiến Quốc đến làm việc trong cơ quan nhà nước, nhưng bộ phận của cậu ấy có chút đặc thù. Cậu ấy đang ở giai đoạn dự bị, còn chưa chính thức vận hành thế nên có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.
Kiến Dân nhớ nhung Ngô Thiên Nguyệt, nhưng nước Mỹ không phải cứ muốn đi là có thể đi được. Đặc biệt là thân phận hiện tại cậu rất đặc biệt, muốn ra nước ngoài thì phải được lãnh đạo sắp xếp cho. Cách thức mà cậu dùng để quên đi nỗi nhớ cũng giống như Ngô Thiên Nguyệt, cũng là bạt mạng làm việc. Bởi vì biểu hiện trong công việc xuất sắc nên được chọn làm thành viên cốt cán của tổ dự án, được cùng em tư đến một viện nghiên cứu cơ mật khác.
Trước khi nhiệm vụ hoàn thành, họ không thể viết thư, không được gọi điện, không được tiếp xúc với bất kỳ nhân viên nào ngoài tổ dự án.