Nhưng không ăn được sủi cảo cá thu thì ít nhiều vẫn có chút tiếc nuối.
Rạng sáng ngày hôm sau Kiến Xương thức dậy. Từ nhỏ cậu ấy đã có tính thích sạch sẽ, sau khi lớn lên, đặc biệt là mấy năm nay càng thêm rõ ràng. Sau khi Vương Kiến Xương rửa mặt đơn giản thì sắp xếp phòng cẩn thận một lượt. Ngôi nhà của cậu ấy ở là ký túc xá cho nhân viên của Học viện Mỹ thuật. Ngôi nhà có ba phòng, một phòng trong đó là phòng ngủ, hai phòng bên ngoài nối thông với phòng tranh. Bởi vì bình thường vệ sinh được duy trì rất tốt cho nên rất nhanh cậu ấy đã dọn dẹp xong. Không chỉ là trong phòng mà còn quét dọn sạch sẽ khoảng sân không lớn lắm.
Mặc dù Kiến Xương say mê thế giới hội họa, nhưng ở một mình ít nhiều cũng sẽ có chút cô đơn. Vì thế trong sân cậu ấy trồng mười mấy chậu hoa, như vậy thì lúc vẽ mệt rồi có thể tản bộ trong sân, thư giãn đầu óc, nhân tiện chăm sóc cây cỏ một chút.
Cậu ấy chăm sóc bản thân không phải là quá tốt, thường xuyên không phải là quên ăn sáng thì là quên ăn trưa. Nhưng số hoa cỏ này đều được cậu ấy nuôi dưỡng vô cùng tốt, đặc biệt là có hai chậu hoa cúc màu vàng. Đại khái là nụ hoa nặng trịch không chịu nổi sức hấp dẫn của gió thu, đột nhiên nở rộ rồi.
Kiến Xương nhìn chằm chằm cánh hoa xinh đẹp hai phút, cẩn thận tưới nước cho hoa, đặt dụng cụ dọn dẹp vào trong góc sân. Bản thân thì quay vào nhà tắm rửa một lần nữa, thay bộ quần áo sạch sẽ rồi đi ra khỏi nhà.
Ở tiệm cơm, cậu ấy ăn một đĩa bánh nướng, bánh quẩy cùng một quả trứng trà, uống một chén sữa đậu nành lớn nóng hổi. Trên đường về thì chợt một ý nghĩ lóe lên, quẹo đến tiệm sủi cảo mua một đĩa sủi cảo xách về nhà. Cứ thế thì ngay cả cơm trưa cũng có rồi. Cơm tối thì không cần quan tâm, tối nay cậu ấy sẽ đến nhà anh hai sớm.
Giải quyết xong nỗi lo ăn uống, tâm trạng của Vương Kiến Xương rất tốt. Về đến nhà thì lấy bút vẽ yêu thích ra, vẽ một mạch đến hơn mười hai giờ mới dừng lại.
Mặc dù mùi vị của sủi cảo hâm lại không ngon bằng mới nấu ra, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến cảm giác ngon miệng của cậu ấy. Sau khi ăn sủi cảo xong, cậu ấy chuẩn bị nghỉ trưa, không ngờ lại có người gõ cửa.
“Là ai thế?”
“Vương Kiến Xương, lại là tôi, Thẩm Đình Đình!”
Kiến Xương thở dài. Có đôi khi nhận được hoan nghênh của người khác phái quá cũng là một việc khiến người ta cảm thấy bị quấy rầy. Cậu ấy có chút bất đắc dĩ mở cửa, trên mặt không còn nụ cười như thường lệ mà hơi chau mày nói: “À, cô Thẩm tìm tôi có việc gì à?”
Lần này trong tay Thẩm Đình không có mang hộp cơm. Cô ta vui vẻ phấn chấn hỏi: “Vương Kiến Xương, buổi chiều có phải là cậu phải đến nhà chị dâu cậu ăn sinh nhật không?”
Vương Kiến Xương sửng sốt, gật đầu.
Thẩm Đình Đình tiếp tục có hơi kích động nói: “Chị họ của tôi là Từ Ngọc Nga và chị dâu cậu là bạn đại học. Nhưng mà hôm nay chị ấy có việc gấp không đi được, nhờ người mang quà đến, cho nên là tôi cũng phải đi. Lần đầu đến nhà không quen đường, có thể đi cùng cậu không?”
Kiến Xương lại sửng sốt, sao nghe ra thấy sự việc có chút kỳ lạ, nhưng Từ Ngọc Nga thì cậu ấy đã gặp mấy lần, quả thật là bạn của chị dâu, nên gật đầu nói: “Được, khoảng bốn giờ tôi sẽ xuất phát!”
Thẩm Đình Đình ra sức gật đầu, quay đầu bỏ chạy.
Ba giờ bốn mươi cô ta đã đến sớm. Bình thường Thẩm Đình Đình mặc quần áo mộc mạc, nhưng hôm nay ăn mặc đặc biệt long trọng. Thời tiết gió thu xào xạc thế này mà cô ta lại học mốt ăn mặc như Cao Mẫn, mặc một chiếc váy len màu đen, bên ngoài là áo khoác dài màu đỏ tươi, tóc buộc cao, giày da sáng loáng phát sáng.
Ngũ quan của Thẩm Đình Đình không đủ xinh đẹp, nhưng nước da cô ta rất tốt, màu đen và màu đỏ đều rất thích hợp với cô ta, thoạt nhìn xinh đẹp hơn ngày thường rất nhiều.