Nhà ăn của trường cuối tuần không cung cấp thức ăn. Trong nhà của một chàng trai độc thân như cậu ấy, bếp cũng không có nguyên liệu gì có thể nấu nướng. Cho dù là có thì trình độ nấu nướng của cậu ấy cũng rất bình thường, làm xong rồi cũng không chắc có thể ăn được. Kiến Xương nhanh chóng thay quần áo, chuẩn bị đi đến tiệm cơm bên ngoài ăn đơn giản một chút.
Bây giờ tiệm cơm tư doanh rất nhiều, đối diện cửa bắc của Học viện Mỹ thuật cũng có một tiệm, không những ngon mà giá cả cũng không đắt. Cuối tuần lúc không đến nhà anh chị hai ăn ké thì Kiến Xương đều giải quyết như thế.
Cậu ấy cầm áo khoác đang chuẩn bị đi ra ngoài thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai thế?”
“Vương Kiến Quốc cậu có nhà không, tôi là Thẩm Đình Đình!”
Cô ta là bạn học của Kiến Xương. Sau khi tốt nghiệp đại học thì giống như Vương Kiến Xương, được trường giữ lại dạy.
Trước giờ Học viện Mỹ thuật đều không thiếu mỹ nữ, đặc biệt là khoa tranh sơn dầu của Kiến Xương thì lại càng nhiều. So sánh với những bạn học hoa khôi của trường, của khoa huênh hoang kia, Thẩm Đình Đình có diện mạo thanh tú, hơi có vẻ không có gì nổi bật, bình thường cũng cực kỳ yên tĩnh. Cô ta và Kiến Xương vốn dĩ không thân, nhiều nhất cũng chỉ xem như là quen sơ.
Sau khi tốt nghiệp bởi vì mối quan hệ công việc, hai người đã giao tiếp mấy lần. Theo Kiến Xương thấy thì họ vẫn chưa thể nói là quen, càng không thể gọi là bạn bè.
Nhưng hiển nhiên Thẩm Đình Đình lại không cho là như vậy.
Kiến Xương mở cửa, có phần xa cách hỏi: “Cô Thẩm tìm tôi có chuyện gì không?”
Thẩm Đình Đình không cảm nhận được sự lạnh nhạt của cậu ấy, vui vẻ đưa hộp cơm trong tay ra, có hơi nghịch ngợm nói: “Vương Kiến Xương, tôi đoán là cậu còn chưa ăn cơm phải không. Đây là sủi cảo mới ra lò, nhân lúc còn nóng cậu ăn thử đi!”
Đây không phải là lần đầu tiên cô ta tặng đồ ăn cho Kiến Xương. Lần trước trong khoa vì để phối hợp với hoạt động của trường, toàn bộ giáo viên đều được phân công nhiệm vụ. Bận bịu đến cuối cùng chỉ còn lại cô ta và Vương Kiến Xương hai người thật thà. Sau khi vẽ xong, cô ta nhanh chóng chạy về nhà, múc một hộp to gà kho cốm và cơm hấp mà mẹ cô ta làm cho, sau đó gõ cửa nhà Vương Kiến Xương.
Lúc đó đã là chín giờ tối rồi, không chỉ là nhà ăn của trường không có cơm mà tiệm cơm bên ngoài cũng đều đóng cửa rồi. Kiến Xương đói đến bụng lép xẹp, lục tìm trong bếp hồi lâu cũng không tìm thấy thứ gì, đang chuẩn bị uống chút nước nóng rồi nhanh chóng đi ngủ. Trong tình huống đó đương nhiên cậu ấy nhận ý tốt của Thẩm Đình Đình rồi.
Nhưng mà hôm nay thì không cần nữa.
Vương Kiến Xương cười, vô cùng lễ phép nói: “Không cần đâu, tôi đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm. Đã nhiều ngày không ăn được thịt dê hầm ở Liễu Nhiên Cư rồi, cô có muốn cùng đi không?”
Nếu như đổi lại là người con gái khác, nghe thấy lời mời của Kiến Xương thì cho dù là có thể nghe ra được chỉ là lời nói khách sáo cho có lệ, chắc chắn cũng sẽ lập tức thuận thế đồng ý. Nhưng Thẩm Đình Đình này lại có chút ngốc. Sủi cảo trong hộp cơm là nhân cá thu rau hẹ. Bắc Kinh không có cá biển, đặc biệt là cá biển tươi rất khó mua được. Hơn nữa sủi cảo này là mẹ cô ta đích thân làm, vì thế mà bận rộn cả một buổi chiều.
Chỉ vì trong lúc vô tình biết được Kiến Xương rất thích ăn sủi cảo, đặc biệt là nhân cá thu.
Vương Kiến Xương ngửi thấy mùi thơm quen thuộc của sủi cảo, len lén nuốt một ngụm nước miếng. Gương mặt cậu ấy mang theo nụ cười, chờ đợi Thẩm Đình Đình trả lời.
Thẩm Đình Đình không ngờ sủi cảo mình tỉ mỉ gói lại bị từ chối. Cô ta cúi đầu có hơi ngại ngùng nói: “Không cần đâu, vậy, tôi về đây!”
Vương Kiến Xương gật đầu, nhìn bóng lưng của cô ta, cảm thấy hơi có lỗi.
Vốn dĩ Kiến Xương dự định ăn thịt dê, nhưng đi đến nửa đường lại đổi ý định. Cậu ấy quẹo vào tiệm sủi cảo trên một con đường khác, nhưng mà có chút tiếc nuối là chủng loại sủi cảo trong tiệm cũng không ít, nhưng không có nhân cá thu. Kiến Xương đành phải gọi một đĩa hải sản ba loại. Hải sản ba loại cũng rất ngon, nhưng mà trọng lượng cũng rất nhiều. Ăn xong một đĩa sủi cảo to lại húp nửa chén nước dùng, cậu ấy đã ăn rất no rồi.