Nhiệm vụ dạy học của Học viện Mỹ thuật không nặng nề, trên công việc cậu ấy không bận rộn. Nhưng mấy ngày trước đi du lịch về thu hoạch tương đối khá. Ngoại trừ mấy bức tranh vẽ trên núi ra, cậu ấy còn đặt kế hoạch về một series liên quan đến mùa xuân. Bây giờ cậu ấy đã bắt đầu đặt bút rồi, vẽ không phải là gấp gáp, nhưng cậu ấy cũng thường cảm thấy thời gian không đủ dùng.
Dù sao vẫn cảm thấy tốc độ tay không theo kịp với tia lửa sáng tạo trong đầu, cho nên có thời gian thì ở lì trong phòng tranh cả ngày, thậm chí ngay cả cơm trưa cũng quên ăn.
Kiến Xương không nghĩ đến chuyện liên quan đến Cao Minh Minh nữa, mà đang suy nghĩ nên tặng quà gì cho chị dâu. Anh hai là người có tiền, chị dâu cũng là người có tiền, hai người giàu đến chảy mỡ, quả thật không thiếu thứ gì. Nếu như cậu ấy đến cửa hàng bách hóa trực tiếp mua gì đó thì đoán chừng cũng không có ý nghĩa quá lớn đối với họ.
Vương Kiến Xương về đến ký túc xá của Học viện Mỹ thuật. Sau khi thay quần áo, tắm rửa đơn giản, cậu ấy cầm lấy bút vẽ vẽ mấy tờ phác thảo, chọn ra hai bức phác thảo nghiêm túc nhất trong số đó, ước chừng vẽ khoảng một giờ thì đã xong rồi. Trên đường trở về cậu ấy quả thật nghĩ không ra nên tặng quà gì, cuối cùng quyết định vẽ mấy bản vẽ thiết kế.
Chị dâu Cao Mẫn là một người đẹp, vốn dĩ vô cùng chú trọng đến ngoại hình. Sau khi quen với anh hai thì càng như thế. Bất luận cô ấy là ở bên ngoài hay là ở trong nhà, quần áo luôn luôn là loại bắt mắt nhất. Bây giờ họ có xưởng may riêng của mình. Mặc dù quy mô không phải là quá lớn, nhưng đã đặc biệt mời mấy nhà thiết kế, trình độ của những nhà thiết kế cũng là hạng nhất. Vì thế trang phục mà họ sản xuất không những chất lượng không tệ mà kiểu dáng cũng đặc biệt thời thượng mang phong cách Tây, sau khi tung ra thị trường thì nguồn tiêu thụ luôn rất tốt. Nhưng cho dù như vậy thì anh hai cũng không quá hài lòng, chê bai có một số thiết kế quá rập khuôn, thường yêu cầu cậu ấy đến để vẽ bản thiết kế.
Bây giờ công việc chính của Kiến Xương là vẽ tranh sơn dầu, nhưng cậu ấy vẫn luôn có hứng thú nhất định đối với thiết kế trang phục. Có lúc đột nhiên có linh cảm, có thể một mạch vẽ ra mấy bức vẽ phác thảo. Có lần Vương Kiến Quốc vô tình nhìn thấy thì cảm thấy rất tốt, đều lấy đi toàn bộ, sau đó còn đưa cho cậu ấy một khoản tiền.
Vốn dĩ Vương Kiến Xương cho rằng đối với người bình thường mà nói thiết kế của cậu ấy có hơi khoa trương, cho dù là sản xuất ra cũng sẽ không có bao nhiêu người mua. Nhưng mà điều khiến cậu ấy không ngờ tới chính là nghe anh hai nói, chỉ cần là ra thành phẩm thì đều bán rất chạy.
Bây giờ có một số thanh niên, có tiền có thời gian rảnh, thứ trong đầu cũng không quá nhiều. Vì để thể hiện cá tính, chỉ có thể đầu tư vào ngoại hình. Càng là quần áo kiểu mới lập dị thì bọn họ lại càng thích, cho dù là bán giá rất đắt cũng không hề quan tâm.
Kiến Xương để bút xuống, cẩn thận trải mấy tờ giấy đặt lên bàn.
Cậu ấy vươn vai một cái, liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường. Đã ba giờ chiều rồi, sớm đã qua thời gian ngủ trưa bình thường, nhưng mà hôm nay lại là thứ bảy nên cậu ấy rửa tay sạch sẽ rồi vào phòng ngủ.
Vốn dĩ Vương Kiến Xương chỉ muốn nghỉ ngơi một lát, không ngờ khi mở mắt ra lần nữa thì trong phòng đã tối om rồi.
Câu ấy ngáp một cái rồi ngồi dậy, mở đèn trong phòng nhìn, vậy mà đã hơn sáu giờ. Buổi trưa cậu ấy ở nhà anh hai ăn rất thịnh soạn, Cao Mẫn không chỉ làm sườn heo kho tàu, còn làm cá hấp, ớt xanh thịt bằm vân vân, còn có canh ốc khô cải xanh rất ngon.
Nhưng cơm trưa có ngon hơn nữa thì bây giờ cậu ấy cũng đã tiêu hóa sạch sẽ rồi, lúc này cậu ấy cảm thấy bụng rất đói.