Cao Mẫn liếc nhìn cô ấy, có chút tức giận nói: “Minh Minh, cô giáo kia và Kiến Xương không có quan hệ gì, chỉ là đồng nghiệp bình thường!”
Cao Minh Minh nửa tin nửa ngờ, do dự vài giây hỏi: “Thật không ạ? Nhìn có vẻ mối quan hệ của bọn họ rất tốt!”
Cao Mẫn cười khúc khích: “Em có đồng nghiệp nam ở ngân hàng, có mối quan hệ nào tốt không? Nếu gặp nhau trong một bữa tiệc, chẳng lẽ cũng không giống như thế này sao? Nhiều lắm thì coi như người quen.”
Cao Minh Minh mặc dù cảm thấy lời chị họ nói rất có lí, nhưng trong lòng cô ấy có nỗi sầu lo. Hôm nay nếu như không làm ra chuyện kia thì cô ấy chắc chắn sẽ vô cùng thản nhiên đi qua đó, nhưng bây giờ chắc chắn không được, đã làm ra việc như thế còn không biết Vương Kiến Xương sẽ có thái độ gì.
Nhưng đoán chừng chắc chắn sẽ rất lạnh nhạt với cô ấy.
Nếu như chỉ có hai người họ ở đây thì bất luận như thế nào đi nữa cô ấy cũng không quan tâm, nhưng bây giờ xung quanh nhiều người như thế. Hơn nữa còn có Thẩm Đình Đình ở bên cạnh, cô ấy cũng không muốn tiếp tục mất mặt.
Lại nói tiếp, cô ấy, Cao Minh Minh, cũng là một cô gái đẹp. Cô ấy không có khí chất thanh lịch tao nhã giống chị họ Cao Mẫn, mà cô ấy có ngũ quan sáng sủa xinh đẹp, dáng người tinh tế, đường cong uyển chuyển. Hơn nữa đã từng làm quân nhân, khí thế có đủ. Những người lần đầu gặp cô ấy, đặc biệt là những người cùng giới, có thể sẽ cảm thấy vẻ đẹp của cô ấy có thể có tính xâm lược nhất định.
Cũng chính vì lý do này mà bạn bè nữ giới của Cao Minh Minh không nhiều.
Cao Minh Minh ngồi gục trên ghế, uể oải nói: “Chị! Khi nào dọn món ăn ra ạ, em đói lắm rồi!”
Cao Mẫn thực ra không phải là một người quá thích việc giao tiếp xã hội, sau khi kết hôn chịu ảnh hưởng của Kiến Quốc, tính cách đã trở nên hướng ngoại hoạt bát hơn trước rất nhiều. Nhưng cho dù là vậy thì cô ấy cũng sẽ không rảnh đến mức không có việc gì mà tổ chức hai lần tiệc sinh nhật cho bản thân mình, nói thẳng ra thì còn không phải là một lòng vì em họ sao?
Nhưng điều cô không ngờ đến là, em họ trông có vẻ rất không dễ đối phó nhưng sức chiến đấu quả thực quá kém. Chẳng qua chỉ là một cô giáo bình thường đã khiến cho cô ấy trở nên hèn nhát như thế.
Cao Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Dọn ngay đây. Em đó, lúc này rồi mà còn nghĩ đến việc ăn!”
Thời gian bữa tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu là năm giờ rưỡi, hầu hết mọi người đến theo giờ trên thiệp, do đó phòng kính rất nhanh đã rất náo nhiệt.
Không ít bạn bè của Kiến Quốc quen biết Kiến Xương nên chủ động đến ngồi cùng cậu ấy. Trong đó có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi là bạn bè kinh doanh của Vương Kiến Quốc, con trai của ông ấy học vẽ từ nhỏ, mục tiêu chính là thi vào Học viện Mỹ thuật. Khi nghe được Kiến Xương và Thẩm Đình Đình là giáo viên Học viện Mỹ thuật thì thái độ trở nên vô cùng nhiệt tình, nói với bọn họ rất nhiều chuyện ở trường học.
Những người khác cũng thỉnh thoảng thêm vào một hai câu.
Bởi vậy mà Thẩm Đình Đình và Vương Kiến Xương không có cách nào trò chuyện riêng, chỉ là trả lời qua loa những lời hỏi thăm của mọi người cũng đã có hơi không rảnh rồi.
May mà rất nhanh thì đã bắt đầu dọn món, mọi người đều bận rộn ăn uống nên nói chuyện hiển nhiên cũng ít đi.
Sau khi toàn bộ các món ăn nóng được dọn lên đủ, vừa qua khoảng mười phút thì đèn trong phòng kính bỗng nhiên lập tức tắt lụi, chỉ còn lại mấy ngọn đèn nhỏ trong góc phòng.
Chẳng mấy chốc, trong may quay đĩa phát ra tiếng âm nhạc du dương, mọi người cùng hát ca khúc chúc mừng sinh nhật.
Vương Kiến Quốc mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, đẩy chiếc bánh kem lớn hai tầng bước vào.
Thắp nến rồi lại thổi nến, đôi vợ chồng nhỏ lại công khai ân ái trước mặt mọi người, sau đó đèn bật sáng rồi mọi người tiếp tục ăn cơm. Ai thích uống rượu còn có thể uống vài ly, nhưng thông thường sẽ không thể ồn ào đến tối muộn, mà khoảng chín giờ sẽ kết thúc.