“Không cần không cần! Chú đến lâu vậy rồi nhanh tìm một cái ghế ngồi nghỉ ngơi chút đi, bánh hôm nay rất ngon, họ vừa mới giao đến buổi sáng!”
Vương Kiến Xương gật đầu nói: “Vâng!”
Cho dù là cuối thu lạnh run như thế nhưng nhiệt độ trong phòng kính cũng ấm dễ chịu. Kiến Xương không thích uống cà phê lắm, cậu ấy nhìn thấy trên bàn có trà Long Tĩnh, mở ra xem thử thì chất lượng vẫn còn tốt, đang chuẩn bị pha một ly trà cho mình thì có một người nhanh tay lẹ mắt đã lấy đi ly nước trước mặt cậu ấy.
Thẩm Đình Đình và Kiến Xương dù không quen cũng là bạn học bốn năm ở đại học, huống gì cô ta còn luôn âm thầm quan tâm đến những việc liên quan đến cậu ấy thì đương nhiên biết Vương Kiến Xương có chút bệnh sạch sẽ. Cô ta lấy cái ly rồi cười với cậu ấy nói: “Tôi dùng nước nóng làm ấm ly để khử trùng trước!”
Những việc thế này Kiến Xương không thích người khác giúp cậu ấy làm, nhưng lúc này người trong sân rất nhiều, không ít người đang tò mờ nhìn qua bên này. Nếu lại vì chuyện nhỏ này mà tranh giành nhau thì trái lại không hay lắm. Cậu ấy miễn cưỡng cười nói: “Được, làm phiền cô rồi!”
Dáng vẻ tươi cười trên mặt của Thẩm Đình Đình càng thêm xán lạn.
Tất cả những điều này đều bị Cao Minh Minh đang pha cà phê cho khách nhìn thấy, cô ấy cúi đầu không dám nhìn Kiến Xương, nhưng trong lòng thực ra rất chua xót, nhịn không được mà trừng mắt nhìn Thẩm Đình Đình mấy cái.
Đáng tiếc là Thẩm Đình Đình là một người thật thà lương thiện, toàn bộ lực chú ý của cả thể xác lẫn tinh thần đều đặt vào cái ly nóng để pha trà, nên chẳng hề nhìn thấy ánh mắt ai oán của Cao Minh Minh.
Kiến Xương tìm một chỗ vắng vẻ ngồi xuống, Thẩm Đình Đình pha trà xong thì đưa cho cậu ấy, rồi lại quay người rời đi.
Vương Kiến Xương thở ra một hơi dài, dự là đợi một lúc sau khi khách đến đông đủ bắt đầu ăn cơm thì cậu ấy sẽ nhanh chóng ăn no bụng rồi xin phép ra về.
Mặc dù cậu ấy không thèm ăn như lúc nhỏ nhưng vừa rồi cậu ấy đi bê nước, nhìn thấy mấy món ăn nhà bếp chuẩn bị thực sự rất ngon. Món ăn nguội có thịt bò kho mà cậu ấy thích, món ăn nóng thì ngoài các món ăn mặn thông thường còn có dưa chuột xào, cá biển hấp và hàu chiên giòn.
Những món này đừng nói là trong nhà ăn của Học viện Mỹ thuật, ngay cả quán ăn bên ngoài cũng khó mà ăn được.
Bánh của Thấu Phương Trai rất nổi tiếng, nhưng Kiến Xương cảm thấy bất luận là bánh đậu xanh hay bánh xốp hoa hồng thì hương vị đều quá ngọt và béo, thậm chí còn không bằng món ngon anh hai tự làm trước đây. Đáng tiếc là bây giờ anh hai rất bận, cho dù có thời gian thì cũng đi chơi bóng, đi trượt tuyết hoặc đi đua xe hơn. Bánh mà cậu tự tay làm bình thường rất khó có thể ăn được, nhớ tới lần gần đây nhất, chính là về nhà đón tết, mẹ nói rất muốn ăn bánh đậu đỏ anh hai làm nên bọn họ mới cùng nhau ăn lại một lần.
Tuy nhiên lúc này đã năm giờ rồi, bụng của Kiến Xương hơi đói nên lấy một miếng bánh ngọt ăn.
Thẩm Đình Đình quay lại bên cạnh bàn trà nước, vô cùng lịch sự hỏi: “Tôi có thể lấy một ly cà phê không?”
Cao Minh Minh nhìn dáng vẻ vui sướng của cô ta thì có chút chua xót, nhưng cũng chỉ có thể trả lời lại một cách lịch sự tương tự: “Đương nhiên là được rồi, vừa mới pha xong nhưng chưa cho thêm đường, lọ đường ở ngay bên cạnh, cô tự mình thêm đi!”
Thẩm Đình Đình cười nói với cô ấy: “Cảm ơn!”
Cao Minh Minh miễn cưỡng cười, mắt nhìn Thẩm Đình Đình bưng ly cà phê đi qua ngồi bên cạnh Kiến Xương. Hai người vừa nói vừa cười, trông có vẻ là một cuộc trò chuyện rất vui vẻ.
Cao Mẫn đương nhiên cũng nhìn thấy một màn này, cô ấy đưa một đĩa trái cây đã cắt sẵn cho em họ nói: “Tam Bảo rất thích ăn cam!”
Cao Minh Minh trước đây gặp mặt Kiến Xương ở nhà chị họ, mỗi lần đều vắt óc suy nghĩ tiến đến trước, nhưng bây giờ cô ấy còn chưa thoát ra khỏi cảm xúc xấu hổ nên đương nhiên không dám đi, cô ấy nói: “Chị, em từ lúc đến đây chưa lúc nào rảnh, hôm này còn mang giày cao gót mệt chết đi được, chị để em nghỉ ngơi một chút không được sao?”