Cha mẹ của Thẩm Đình Đình đều là giáo viên của Học viện Mỹ thuật. Thẩm Đình Đình và Kiến Xương trước đây là bạn học cùng khoa, bây giờ là đồng nghiệp. Nhưng quan hệ của hai người không có gì đặc biệt, ngay cả “quen biết” cũng chưa đến. Sinh nhật hôm nay, Kiến Xương thậm chí còn không mời cô giáo này.
Tuy nhiên mối quan hệ đồng nghiệp tưởng chừng rất bình thường như vậy đương nhiên cũng hơi không giống lắm, đoán chừng Kiến Xương chỉ có mối quan hệ đồng nghiệp bình thường với Thẩm Đình Đình nhưng Thẩm Đình Đình chắc chắn hơn như thế với Kiến Xương. Nhưng mặc kệ là như thế nào thì chỉ cần Kiến Xương không có ý gì với cô giáo kia, những điều khác đều không quan trọng.
Cao Mẫn đang muốn nói chi tiết cho em họ thì không ngờ rằng Cao Minh Minh chuồn đi rất nhanh, trong nháy mắt đã không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa!
Cô lắc đầu bất lực, tiếp tục đi ra sân trước.
Trước đây tổ chức tụ họp trong nhà, Cao Mẫn đều sẽ để cảnh vụ và nhân viên nhà bếp từ nhà cha mẹ mình đến giúp đỡ. Sau này Vương Kiến Quốc cảm thấy làm vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt, hơn nữa sau khi điều người qua lại thì sẽ quấy rầy cuộc sống thường ngày của cha mẹ vợ. Vì thế hơn một năm gần đây, chỉ cần hai vợ chồng mời khách đều sẽ điều người từ xưởng may mặc của mình đến.
Nhà bếp ở sân trước là hai chái nhà thông với nhau, nơi này rất rộng rãi, có năm sáu người đang làm việc. Món ăn nguội đã nấu xong, từng đĩa được sắp xếp ngay ngắn trên bàn, nhìn trông vô cùng ngon mắt. Hai bếp lò dựa vào tường đang cháy hừng hực, chuyên dùng để nấu ăn.
Bếp lò dùng để nấu nước được xây ở cửa.
Trong tay Kiến Xương xách ấm đun nước, đang rót nước đã nấu sôi vào bình.
Cao Mẫn nhìn thấy, cười nói: “Chú ba, chú cẩn thận chút!”
Vương Kiến Xương vững vàng rót đầy một bình nước rồi mới quay đầu nói: “Chị dâu, thế này đủ chưa ạ?”
Cao Mẫn gật đầu nói: “Đủ rồi!” Cô ấy nhìn lướt qua những người khác ở trong bếp đều đang bận rộn, có chút áy náy nói: “Chú ba, nặng như thế chú có thể bê nổi không? Để yên đó đi, chị đi gọi anh hai của chú đến!”
Bản thân thùng sắt lớn đã hơi nặng, lại đổ thêm ba nồi nước sôi lớn, thế nào cũng nặng hơn mười lăm cân. Tuy nhiên điều này cơ bản không là gì đối với một người đàn ông trưởng thành bình thường. Kiến Xương nhìn thì vừa cao vừa gầy, nhưng thực tế hai năm gần đây để thích ứng với việc lên núi hoặc ra biển bất cứ lúc nào để tìm cảm hứng, nên cậu ấy rất chú ý rèn luyện thân thể. Vào các ngày làm việc từ thứ hai đến thứ sáu thì dạy xong lớp buổi chiều mỗi ngày đều sẽ nhà của thầy Lý, một giáo viên khác của Học viện Mỹ thuật. Thầy Lý này là một người thích tập thể dục, trong sân nhà không có hoa cỏ, chỉ có các loại thiết bị tập thể hình tự chế hoặc mua, Kiến Xương thích nhất là cử tạ.
Mặc dù thời gian luyện tập cũng không tính là dài, mỗi lần đều tập khoảng bốn mươi phút, nhưng Kiến Xương là một người rất kỷ luật, một số giáo viên trẻ tập cùng cậu ấy đều không thể kiên trì tiếp. Chỉ có cậu ấy ngoại trừ những ngày mưa tuyết, ngoài trừ đi công tác hay có việc gấp thì thời gian rảnh còn lại, cậu ấy một ngày cũng không sót. Kết quả của rất nhiều năm như thế chính là thể lực của cậu ấy đã tốt hơn bao giờ hết.
Lúc sinh cậu ấy, Triệu Trân Trân bị xuất huyết nhiều, Kiến Xương so với các anh và em của mình thì sức đề kháng cũng kém hơn một chút. Cậu ấy lúc nhỏ rất dễ bị sốt, cũng rất dễ bị dị ứng, nhưng bây giờ hoàn toàn không như thế nữa.
Vương Kiến Xương cười với chị dâu, rất nhẹ nhàng nhấc thùng nước lên.
Kiến Xương bê thùng sắt lớn ra sân sau, nhìn thấy ly nước trà của nhiều khách đều đã cạn, do dự một chút rồi hỏi: “Chị dâu, cần em giúp không ạ?”
Mùa thu ở Bắc Kinh rất ngắn, trong xưởng bây giờ không chỉ phải sản xuất quần áo theo mùa, mà kiểu dáng mới của mùa đông cũng đã tạo mẫu xong và đưa vào dây chuyền sản xuất, cho nên vô cùng bận rộn. Hôm nay Vương Kiến Quốc chỉ điều vài nhân viên từ nhà ăn đến, món ăn ở nhà bếp bên kia đã chuẩn bị xong, nhưng những việc vặt ngâm trà rót nước này lại không có người chuyên phụ trách.
Cao Mẫn nhanh chóng xua tay, cô ấy không nỡ để em rể làm những việc này, vừa rồi bê nước là vì không còn cách nào khác.