Kiến Minh bật cười thả cô bé xuống.
Sau khi dán tờ giấy màu cuối cùng lên, Kiến Xương ở một bên nháy mắt với em gái nói: “Đường Đường, anh tư của em dẫn về một chị gái vô cùng xinh đẹp, em có thấy không?”
Đường Đường nhìn anh tư, dáng vẻ bỗng chốc tỉnh ngộ, chẳng trách anh tư lại thông suốt thì ra là vì hẹn hò rồi! Cô bé cũng nháy mặt với anh ba, quay người chạy vào trong bếp.
Để chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật của con gái, Vương Văn Quảng đã mời một đầu bếp thân thuộc đến nhà giúp đỡ. Khi Triệu Trân Trân tan làm, nhiều món ăn gần như đã hoàn thành rồi. Nhưng bình thường thời gian xuống bếp của cô không nhiều, hôm nay đặc biệt về sớm, nhìn thấy có tôm tươi nên định làm món tôm sốt chua ngọt cho con gái.
Mẹ chồng đích thân ra tay, Ngô Thiên Nguyệt và những người khác đương nhiên cũng đều qua đó giúp đỡ.
Vốn dĩ phòng bếp trong nhà rất lớn, có điều sáu bảy người đứng một lúc cũng có chút chật chội. Đường Đường nhìn thấy chị dâu cả và mẹ đang bóc tôm, chị dâu hai đang bế cậu cháu trai mũm mĩm cười, chị dâu ba và một chị gái xinh đẹp đang nhặt rau. Sau khi chào hỏi từng người một, cuối cùng cô bé chỉ vào Lưu Ngọc Linh đã biết nhưng vẫn cố ý hỏi: “Mẹ ơi, đây là ai vậy ạ?”
Triệu Trân Trân quay đầu vui vẻ mỉm cười.
Cô đã hơn bốn mươi tuổi, trên mặt khó tránh khỏi có dấu hiệu của tuổi tác nhưng vẫn rất xinh đẹp, đặc biệt là khí chất lạnh lùng tinh anh trên người, cho người khác một loại cảm giác giống như kim loại hiếm thấy. Cho dù ở trước mặt mấy cô con dâu xinh đẹp, cũng không hề thua kém.
Dù sao cũng là lãnh đạo của một thành phố, phong thái đại tướng này, các cô gái bình thường không thể sánh bằng.
Trước đây, các loại điều kiện không cho phép, cô luôn sợ ảnh hưởng xấu đến gia đình và bản thân. Giờ chính sách đã thay đổi, bầu không khí xã hội cũng thay đổi, Triệu Trân Trân càng coi trọng việc ăn mặc của bản thân hơn bao giờ hết. Lò sưởi trong nhà rất nóng, cô cởi bỏ chiếc áo khoác dạ màu xám khói, mặc một chiếc áo len len màu trắng nhạt, kiểu vặn xoắn rất đơn giản. Bên dưới mặc một chiếc quần len kẻ sọc, ống quần được làm rộng rãi, trông rất thời trang và phương Tây. Nếu chỉ nhìn vào vẻ ngoài của cô, không ai có thể đoán được rằng cô hóa ra là một thị trưởng nữ nổi tiếng.
“Đường Đường, chị ấy là bạn gái của anh tư con!”
Đường Đường trịnh trọng quay đầu lại, cười nói: “Chào chị tư!”
Lưu Ngọc Linh cũng tốt nghiệp lớp thiếu niên của đại học Bắc Kinh, muộn hơn Kiến Minh một lớp, nhưng điểm khác biệt là cô ấy được phân công đến viện nghiên cứu sau khi lấy bằng thạc sĩ và tiến sĩ trong trường. Hai người họ thậm chí còn mất ít thời gian hơn để thân thiết. Tính cách của cô ấy hơi hướng nội, được Đường Đường gọi với danh xưng này thì cảm thấy hơi xấu hổ.
Cao Minh Minh khẽ cười nói: “Đường Đường, nghỉ đông em muốn đi đâu chơi? Chị và anh ba của em định đến Đông Bắc trượt tuyết, em có muốn đi không?”
Đường Đường do dự một chút rồi lắc đầu, ở Bình Thành đã rất lạnh, cô bé không thích đến những nơi quá lạnh, ra ngoài phải quấn mình như thể một viên trôi nước lớn. Mặc dù bây giờ cô bé không béo, nhưng mặc quá nhiều quần áo mùa đông, chiếc áo khoác ngoài cùng tạo hiệu ứng cồng kềnh, điều này đã khiến cô bé có chút không thích. Hơn nữa, cô bé không cảm thấy trượt tuyết có gì thú vị. Năm ngoái, cha đã đưa cô bé đi đến một khu trượt tuyết ở ngoại ô Bình Thành, cô bé liên tục lộn nhào nhiều lần mới nắm vững được những điểm động tác cơ bản. Sau khi trở về, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì lạnh, phải mấy ngày sau mới biến mất.
Điều quan trọng nhất là anh ba và chị ba mới kết hôn trước đó không lâu, cô bé không thể đi để làm bóng đèn!
“Chị ba, em không đi đâu, Đông Bắc lạnh lắm, em với anh hai cũng đã bàn rồi, sẽ đi Tam Á!”
Cao Mẫn mỉm cười gật đầu nói: “Đúng vậy, vốn dĩ đây là kế hoạch của năm ngoái, không ngờ Tiểu Hộ lại đến báo cáo trước, năm nay nhất định phải đi bù. Chị nghe bạn bè nói, bây giờ tới Tam Á rất thoải mái, có rất nhiều tư nhân mở nhà khách, còn tỉ mỉ hơn nhà hàng quốc doanh!”
Ngô Thiên Nguyệt khéo léo bóc xong gân tôm cuối cùng, cũng nói: “Mùa đông đến Tam Á phơi nắng quả thực không tệ.”
Đường Đường đảo đảo đôi mắt tròn xoe nói: “Chị cả, chị và anh cả qua tết cũng được nghỉ, hay là đi cùng đi!”
Chương 974: Kết phiên ngoại
Ngô Thiên Nguyệt sững sờ một lúc, cô ấy về nước cũng hơn một năm rồi. Sau khi quay về công việc vẫn luôn rất bận rộn, cuối tuần cũng thường phải tăng ca, tính ra đã rất lâu rồi không được nghỉ phép. Lần này bọn họ chỉ xin nghỉ một ngày để về, trong đêm lại phải ngồi máy bay nha chóng quay về.
Cô ấy và Vương Kiến Dân, còn có Kiến Minh hiện đang ở viện nghiên cứu bí mật, tiếp nhận đều là nhiệm vụ bí mật của đất nước. Các dự án trước đây đều là phụ trợ, nhưng nhiệm vụ tiếp nhận gần đây nhất là nhiệm vụ tổng hợp, toàn bộ viện nghiên cứu đều phải tăng ca xuyên đêm. Kiến Dân vẫn là tổng phụ trách dự án, cô ấy và Kiến Minh đều là tổ viên cốt cán, căn bản không thể rời đi.
Ngô Thiên Nguyệt có chút khó xử nói: “Đường Đường, chị cũng rất muốn đi. Nhưng không biết viện nghiên cứu có tổ chức nghỉ phép hàng năm không. Nếu như có, cũng không biết khi nào sẽ tổ chức!”
Năm ngoái, để theo kịp tiến độ, viện nghiên cứu của bọn họ không nghỉ phép năm, bắt đầu là tháng giêng mà đến tận cuối tháng hai năm sau. Sau khi dự án kết thúc, bọn họ mới thay phiên nhau nghỉ ngơi một vài ngày.
Triệu Trân Trân nhìn kỹ con dâu lớn và nói với giọng quan tâm: “Thiên Nguyệt, mẹ biết công việc của các con bận rộn, nhưng con cũng phải chú ý tới sức khỏe, bình thường ăn cơm ở nhà ăn, nhưng cuối tuần nhất định phải nấu ít đồ ăn ngon. Mẹ thấy con còn gầy hơn năm ngoái!”
Ngô Thiên Nguyệt cảm kích gật đầu, liếc nhìn đứa bé đáng yêu trong lòng Cao Mẫn, giải thích: “Vâng ạ, quả thật con cảm thấy sức khỏe của mình mấy tháng nay không được tốt như trước. Lúc trước thức trắng đêm cũng không cảm thấy quá mệt mỏi, nhưng hiện tại chỉ cần tăng ca đến hai giờ đêm, mười giờ ngày hôm sau cũng không dậy nổi!” Cô ấy dừng lại một chút, lại mỉm cười nói: “Nếu muốn có con, trước tiên con cũng phải điều chỉnh cơ thể mình thật tốt!”
Triệu Trân Trân sững sờ, sợ con dâu nghĩ nhiều vội nói: “Việc này con đừng lo lắng. Các con vẫn còn trẻ, lúc nào muốn có con cũng không muộn.” Cô dừng một lúc lâu rồi vui vẻ mỉm cười nói: “Dù sao mẹ là bà nội lại không thể giúp các con chăm sóc cháu, các con không sinh, mẹ cũng không có ý kiến gì!”
Trong lòng Ngô Thiên Nguyệt thời phào nhẹ nhõm, cười nói: “Mẹ, tư tưởng này của mẹ thật là tiến bộ. Mà các gia đình không con ở Mỹ cũng không ít. Con rất thích trẻ em, đợi vài năm nữa công việc không bận rộn, con nhất định phải sinh một thai long phụng, một trai một gái!”
Triệu Trân Trân bị lời của con dâu chọc cười.
Cao Mẫn lau nước miếng cho con trai nói: “Chị dâu, lời nói của chị chắc chắn như vậy, lẽ nào chị có cách có thể sinh đôi, hơn nữa còn là thai long phụng sao?”
Ngô Thiên Nguyệt nhìn cô ấy rồi nói: “Đúng vậy, em muốn học không?”
Cao Mẫn gật đầu.
Ngô Thiên Nguyệt mím môi cười nói: “Đợi ăn cơm xong chúng ta nói chuyện riêng nhé!”
Không khí trong phòng bếp rất thoải mái, nhưng những chủ đề này Đường Đường không có hứng thú. Cô bé lẻn vào phòng khách, thấy các anh trai và cha vẫn đang bận rộn. Cô bé pha một bình lục trà, đặt một ít chocolate và bánh ngọt lên đĩa trên bàn, bưng ra nói: “Cha, anh cả, anh hai, anh ba, anh tư. Đã sắp xếp xong chưa ạ, mau đến đây uống trà đi!”
Vương Văn Quảng kiểm tra tới lui toàn bộ phòng khách, không phát hiện ra điều gì thiếu sót, anh hài lòng gật đầu và xua tay với các con trai.
Bởi vì chỉ có gia đình của họ, bữa tiệc sinh nhật cũng sẽ bắt đầu sau khi các bữa ăn đã sẵn sàng.
Thấy mọi người hầu như đã ăn no, ánh đèn trong phòng khách dần mờ đi, trên bức tường trung tâm chiếu một thước phim.
Đường Đường nhìn chằm chằm vào màn hình, từng bức ảnh được lật đi, cô bé cũng từ một đứa trẻ sơ sinh trở thành một cô gái lớn.
Bức ảnh cuối cùng là một bức chân dung gia đình được chụp bởi anh hai trước bữa tối.
Cô bé mười hai tuổi nhìn thấy thì vô cùng kích động, trong bóng tối mờ mịt, cô bé nghiêm túc nhìn cha mẹ, các anh trai và chị dâu đang ngồi bên cạnh.
Sau khi chiếu xong thước phim, Vương Văn Quảng đặt chiếc bánh kem hai tầng ở giữa bàn, Đường Đường mười hai tuổi, trên chiếc bánh được thắp mười hai ngọn nến nhiều màu sắc.
Cô bé nhắm mắt lại, vô cùng nghiêm túc ước một điều, sau đó một hơi thổi tắt nến.
Sau khi ăn bánh sinh nhật, Vương Kiến Dân và Ngô Thiên Nguyệt lấy ra món quà mà họ đã chuẩn bị sẵn. Thứ mà họ tặng cho em gái mình là một chiếc đồng hồ có dây đeo bằng vàng và mặt số màu xanh lam, vừa nhìn là biết đó là một sản phẩm đắt tiền của nước ngoài.
Trước khi trở về Trung Quốc, Ngô Thiên Nguyệt đã mua rất nhiều món quà đắt tiền tại các trung tâm mua sắm ở Mỹ và chiếc đồng hồ này là một trong số đó.
Món quà của anh hai Vương Kiến Quốc rất đơn giản và thô bạo, chính là một chiếc lì xì dày cộp. Tiền mừng tuổi mỗi năm của Đường Đường, lại thêm lì xì của anh hai, tích lại đã không ít. Triệu Trân Trân đã lập một cuốn sổ tiết kiệm cho cô bé.
Đường Đường thực sự là một cô gái lớn lên trong hũ mật. Nhưng cô bé từ trước tới nay đều không tiêu tiền một cách bừa bãi, cô bé đã nghĩ xong cách dùng số tiền tiết kiệm này. Đợi khi học đại học, cô bé sẽ đi du lịch vào kỳ nghỉ. Đương nhiên theo kế hoạch của cô bé, số tiền này còn lâu mới đủ, chỉ có thể coi là vốn khởi nghiệp.
Tuy rằng chưa từng nghĩ tới làm sao để kiếm tiền, nhưng Đường Đường là một cô gái rất tự tin, mẹ cô bé từng nói một câu, hiện tại là thời cơ tốt nhất. Đơn giản có thể nói là vàng ở khắp mọi nơi, nó phụ thuộc vào việc bạn có thể nhìn thấy vàng trên mặt đất hay không và liệu bạn có thể nhặt nó trước những người khác hay không.
Cô bé cảm thấy mình chắc chắn có thể nhặt được vàng.
Mấy năm nay Kiến Xương đều tặng em gái một món quà sinh nhật cố định, đó là một bức tranh sơn dầu chủ đề Đường Đường, lần này cũng không ngoại lệ.
“Anh ba, bức tranh anh vẽ em đẹp quá. Chiếc váy hoa này giống hệt!” Kiến Xương cười lại muốn cười nói: “Đường Đường, những bức tranh này em phải giữ thật tốt, tranh của anh em bây giờ ngày càng có giá đó!”
Đường Đường vui vẻ cất đi, bĩu môi nói: “Anh ba, đây là tranh của em, bao nhiêu tiền em cũng không bán!”
Vương Kiến Xương hài lòng cười, thật ra cậu ấy cũng không quá quan tâm đến những điều này. Trước đây có người muốn tranh cậu ấy đều tặng. Gần đây người muốn vẽ tranh càng nhiều, có người nhắc nhở cậu ấy mới biết tranh của cậu ấy được lưu hành bên ngoài, hơn nữa giá cả cũng không thấp.
Bản thân cậu ấy không thức giận, nhưng Cao Minh Minh thì quá dữ, có cô ấy cản, ai muốn vẽ cũng không dễ dàng như vậy nữa.
So với chiếc đồng hồ đắt tiền, búp bê phiên bản giới hạn, tiền mặt và tranh sơn dầu từ các con trai, món quà mà Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân tặng con gái rõ ràng hơi bình thường. Vương Văn Quảng tặng một bộ văn phòng phẩm tinh xảo, còn Triệu Trân Trân tặng con gái một đôi giày thể thao mua trong chuyến công tác ở Thượng Hải.
Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân bốn mắt nhìn nhau cười.
Triệu Trân Trân nói với con gái: “Đường Đường, đợi con được nghỉ, mẹ sẽ dành mấy ngày cũng cha con, còn có anh hai chị hai, chúng ta cùng đi Tam Á, có được không?”
Đường Đường đã nhận được nhiều quà như vậy, lại nghe mẹ nói như vậy, trong lòng vui sướng như sắp vỡ òa. Cô bé một tay ôm cha, một tay ôm mẹ nói: “Cảm ơn cha mẹ đã nuôi dưỡng con, cảm ơn món quà của các anh chị.” Nói tới đây lại dừng một lát, cười nói: “Năm sau con vẫn muốn một sinh nhật như thế này nữa!”
Tiếng cười trong trẻo của cô bé chảy vào tận đáy lòng như suối nguồn thanh khiết, là chương nhạc động lòng nhất trong mùa đông này.